Chương 1009: Tập hợp leo núi
Chương 1009: Tập hợp leo núi Chương 1009: Tập hợp leo núi
Đầu tiên nảy ra ý nghĩ là không nấu cơm cho hẳn, đói chết hãn, đáng tiệc...
Tiết Nguyên Đồng thở dài, nàng không nâu cơm cho Khương Ninh, thì Sở Sở sẽ làm cho Khương Ninh.
Mối đe dọa trở nên yếu ớt.
Nàng thoa dầu gội đầu lên, bởi vì suy nghĩ quá nhiều, lúc Tiết Nguyên Đồng gội đầu, không cẩn thận làm dầu gội đầu dính vào mắt.
Thói quen từ nhỏ nói cho Tiết Nguyên Đồng biết, dầu gội đầu không thể dính vào mắt, trước đây mẹ nàng gội đầu cho nàng, môi lần Tiết Nguyên Đồng đều nhăm chặt mắt.
Ai ngờ hôm nay lại dính vào mắt, nàng mở mắt ra, định lây nước rửa mắt, kết quả là trước mắt chỉ toàn một màu đenl
Tiết Nguyên Đồng chớp mắt, chỉ cảm thấy mắt cay xé, trước mắt vẫn tối đen như mực.
Bóng tối vô tận khiến nàng sợ suýt nữa hít thở không thông.
Đột nhiên Tiết Nguyên Đồng nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp: “Ta bị dầu gội đầu làm mù mắt rổi!"
“Ta thành người mù rồi!"
Từ tận đáy lòng, vô số ý nghĩ kinh hoàng nảy sinh, nễu như nàng mù, về sau chăng phải là bị Khương Ninh tùy ý trêu đùa sao?
Khương Ninh ăn quýt, đưa vỏ quýt cho nàng ăn, liệu nàng có nhận ra không?
Thật sự là quá đáng sợi Tiết Nguyên Đồng nhớ lại cuộc đời đây bi thảm của nàng, vô cùng sợ hãi, hai chân mềm nhũn, không thể đứng vững, suýt ngã ngổối xuồng đât. Nàng bám vào tường buồn bã. Nếu như không phải nàng trở nên kiên cường, có lẽ nước mắt đã tuôn rơi. “Ta mù rồi."
Trong bóng tối, Tiết Nguyên Đồng dụi mắt, một lần nữa xác nhận sự thật, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ tuyệt vọng: "Ta thật sự mù rổi!" Khương Ninh ở bên kia bức tường sắp cười ngất rồi, nhìn thây bộ dáng đáng thương hề hể của nàng, hắn không trêu chọc nữa.
Khương Ninh búng tay một cái, đèn toilet thoáng chốc sáng lên.
Ánh đèn thuần trắng xuất hiện trong tầm mắt Tiết Nguyên Đồng, bổn rửa tay, gương, một lần nữa xuât hiện, sự tuyệt vọng của nàng biển thành ngạc nhiên.
Lập tức, nàng phổng má, lòng đầy tức giận nói: "Thì ra là cúp điện!”
Sáng sớm hôm sau.
Con đường đất đầu làng, Đan Khải - Tuyển chạy bộ buổi sáng, mổ hôi nhê nhại, mặc dù đã nghỉ hè, nhưng hắn vần duy trì thói quen của trường học, tập thể dục môi ngày.
"5km 25 phút." Đan Khải Tuyển nhìn đồng hổ, không quá xuất sắc.
Bởi vì đường đất nông thôn gập ghềnh, không thể so với đường băng nhựa của trường học, cho nên tốc độ chậm hơn một chút.
Ngoài thời gian ra, trên điện thoại còn có một tin nhắn mới, đó là tin nhắn báo đã nhận tiền, Đan Khải - Tuyển không thể kìm nén được năm chặt tay, tâm trạng phân chân.
Tối qua, hắn đã thẳng thắn với ba mẹ răng hắn định leo núi Thái Sơn, đồng thời nói với họ răng hẳn viết văn không giỏi, mở rộng tầm nhìn sẽ giúp nâng cao điểm viêt văn.
Sau khi ba mẹ nghe xong, không nói nhiều, chỉ dặn hắn chú ý an toàn, sau đó hồ trợ tài chính, cho hắn 1000 tệ. Số tiền này đủ để đi Thái Sơn.
Đan Khải Tuyển đón ánh mặt trời rực rỡ, chậm rãi đi về nhà, hắn nhắn tin riêng cho Quách Khôn Nam: “Nam ca, ta chuẩn bị đi Thái Sơn chơi, ngươi đi cùng không?”
Trong lòng hắn không có bao nhiêu hy vọng, dù sao gia đình Namca _- không giồng nhà hắn, nhưng hẵn vân muôn đi cùng anh em tôt.
Quách Khôn Nam khó hiểu: "Sao đột nhiên ngươi lại muốn đi?”
Đan Khải Tuyền: "Ta muốn ngắm nhìn núi non, giải tỏa tâm trạng." Quách Khôn Nam xem nhẹ câu trả lời của hẳn, suy đoán: "Có phải vì Bạch Vũ Hạ hôm qua tham gia vào chủ đề về Thái Sơn trong nhóm không? Thôi đi, người ta chỉ nói một câu thôi, đâu có leo Thái Sơn."
Đan Khải Tuyển: "Nàng có đi hay không, liên quan gì đến ta, giữa ta và nàng, từ lâu đã không còn gì nữa." Lần này, Quách Khôn Nam càng không hiểu nổi, hãn thực sự không thể nào lý giải được hành động của Khải Tuyển.
Đan Khải Tuyền hỏi: "Nam ca, ngươi đã từng leo núi chưa?”
'*Ta ít khi nào ra khỏi Vũ Châu."
“Vậy ngươi không muốn đi xem thử à?” Đan Khải Tuyền tiếp tục hỏi. Quách Khôn Nam: “Xem cái gì chứ, một cái núi hoang có gì đẹp? Ngươi xem avatar mới của ta xem, có đẹp trai không?”
Hắn chọn một bức ảnh nam chính anime, binh trưởng trong "Attack on Titan", sở hữu gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén.
Đan Khải Tuyền qua loa: "Rất đẹp trai."
“Nam ca, ngươi nghĩ thử xem mấy ngày nay, ngươi trong nhóm còn chăng bằng mây đàn em khóa dưới, chúng nó cái gì cũng có thể tán gẫu, cướp hết phong độ của ngươi rồi." Đan Khải Tuyền khuyên nhủ.
Hắn nhìn nhóm tân sinh viên, mấy tân sinh viên đang sôi nổi nói chuyện phiếm, họ nói về đàn guitar, thậm chí có người còn đăng tải giọng hát nghêu ngao, thu hút vô số lời khen ngợi từ các nữ sinh.
Trong lòng Quách Khôn Nam chua xót, hắn là đứa trẻ nông thôn, làm sao có thể tiếp xúc với nhạc cụ như đàn guitar được? Thân là đàn anh, nhưng lại chỉ có thể trở thành phông nền cho người khác.
Hắn không cam tâm!
Quách Khôn Nam cười lạnh một tiếng: “Mầy thăng ranh con, vênh váo chăng được bao lâu, ta đã mời Mã ca ra tay rồi."
Đan Khải Tuyển: "Lại đá người à? Lần trước Long Long đá người đã khiên mọi người rất phản cảm ri."
Sau đó có người post bài, lập một nhóm nhỏ, nếu không phải do Vương Long Long xóa bài thì có lẽ đã thành công.
Không phải đá người, ngươi cứ xem kỹ đi.” Quách Khôn Nam khăng định, hăn tin tưởng thực lực của Mã ca. Trong lúc nói chuyện, một người để avatar của chủ nhiệm Nghiêm, gửi yêu cầu gia nhập nhóm tân sinh viên, Quách Khôn Nam hoảng sợ, hắn nhấn vào xem, thông tin trang các nhân là người đàn ông trung niên.