Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1017 - Chương 1018: Lần Đầu Đi Tàu (2)

Chương 1018: Lần đầu đi tàu (2) Chương 1018: Lần đầu đi tàu (2) Chương 1018: Lần đầu đi tàu (2)

Nàng lấy mì ăn liền từ trong túi ra, nhưng xung quanh có quá nhiều người lạ, chậm chạp không dám pha. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, Khương Ninh rất buồn cười, hắn bảo Tiết Nguyên Đồng trông coi hành lý, rồi đi đên McDonald's mua một phần hamburger.

Tiết Nguyên Đồng háo hức nhìn theo, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ được ăn McDonald's.

Khương Ninh nếm thử một miếng khoai tây chiên, Tiết Nguyên Đồng nhìn càng đói bụng, nhưng nàng chưa bao giờ là người chủ động xin án.

Nàng hàm súc hỏi: "Ăn ngon không?”

Khương Ninh đưa miếng khoai tây chiên đến trước mặt nàng: "Ngươi ngửi thử xem thơm không nào?" Tiết Nguyên Đồng đã sớm đói lả, gật đầu lia lịa như gà mồ thóc: "Thơm, thơm lắm!"

Đi ra ngoài, người nàng tin tưởng chỉ có chính mình. Khác với trước đây, Khương Ninh không trêu chọc nàng nữa, mà đưa cho nàng toàn bộ phần án.

Tiết Nguyên Đồng cười đến đặc biệt vui vẻ, chia cho hắn một nửa khoai tây chiên.

Sau khi ăn xong, phòng chờ vang lên tiếng thông báo, đoàn tàu bắt đầu kiểm vé, Tiết Nguyên Đồng vội vàng vớ lầy balo, chuẩn bị lên đường, sợ lỡ mât chuyền tàu.

Khương Ninh bắt chéo chân, bình tĩnh ung dung ngối đó: "Đừng vội, đợi thêm lát nữa. "

Tiết Nguyên Đồng thấy hắn như vậy, cổ giả bộ bình tĩnh ngổi xuống, cho đến khi đội ngũ kiểm phiếu xếp hơn phân nửa, Khương Ninh mới chậm rãi đi qua.

Lúc này, vé tàu được kiểm tra bằng kìm, sau khi bị cắt, vé sẽ có một lô nho nhỏ.

Qua cửa kiểm soát, đi lên cầu thang, rồi xuông cầu thang đền khu vực dự kiến tàu đến, xung quanh toàn là hành khách đang chờ đợi.

Đôi mắt đen láy của Tiết Nguyên Đồng đảo quanh, mọi thứ đổi với nàng đều rãt xa lạ.

Bỗng nhiên, xa xa vang đến tiếng còi tàu, Tiết Nguyên Đồng nhìn thầy một đoàn tàu khổng lổ từ xa chạy tới, như một con quái vật thép.

Nàng vội vàng lui về phía sau, cách rât xa, Tiết Nguyên Đồng nhìn thắng bóng lưng Khương Ninh, hắn vân đứng ở nơi đó, phiêu phiêu như tiên. Tiết Nguyên Đồng luôn cảm thấy tư thế đứng của Khương Ninh rất ngầu, phiêu dật nói không nên lời, nàng muốn bắt chước nhưng lại không sao làm được.

Toa số 9.

Vừa tiến vào toa tầu, Khương Ninh liền vận dụng thần thức, khóa chặt chiếc giường dưới của hắn. Một luồng linh lực tuôn trào, tựa như sóng siêu âm len lỏi khắp mọi ngóc ngách, quét qua chăn gối trên giường, loại bỏ bụi bẩn, vết bẩn và vi khuẩn.

Toa xe đông đúc hành khách, mùi hương đặc trưng của tàu hỏa xộc vào mũi. Tiết Nguyên Đồng siết chặt ba lô của Khương Ninh.

Cuối cùng cũng tìm được giường, Tiết Nguyên Đồng thở phào nhẹ nhõm, thả người xuống giường. Nàng lại giũ chăn trên giường một lần nữa, phát hiện rất sạch sẽ, cảm thấy vệ sinh trên tàu cũng khá tốt. Khương Ninh nằm ở giường đối diện, Tiết Nguyên Đồng nhìn Khương Ninh, cảm giác khó chịu khi đi tới một nơi xa lạ vơi đi phần nào. Chỉ cần có hắn ở đây, Tiết Nguyên Đồng cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

Ở giường bên cạnh, một cậu bé đang cổ gắng bò lên giường giữa, cha mẹ ở dưới thúc giục.

Nhân viên tàu hỏa tiến đến nhắc nhở bố mẹ cậu bé, hóa ra họ chỉ mua vé giường nằm cho con, còn bản thân thì ở toa ghế cứng.

Giường trên đối diện vang lên tiếng ngáy khe khẽ, rồi nhanh chóng im bặt. Một phụ nữ trẻ tuổi nhìn Khương Ninh vài lần, ngạc nhiên trước vẻ ngoài của thiếu niên. Sau đó cởi giày, leo lên giường giữa. Tiết Nguyên Đồng quan sát một lúc, nhận ra giường tầng dưới rộng rãi nhất. Chắc hắn Khương Ninh có dự kiến trước, chọn được vị trí tốt như vậy.

Sau sự hỗn loạn ngắn ngủi, cùng với tiếng ổn, đoàn tàu chậm rãi lăn bánh, phong cảnh ngoài cửa số dần lùi lại. Tiết Nguyên Đồng ngổi ở bên giường, nhìn thành phổ Vũ Châu dần dẫn khuất xa, không chỉ là Vũ Châu, còn có tất cả những gì nàng quen thuộc, người nhà và bạn bè của nàng.

Mà tất cả những gì phải đối mặt, tất cả đều là xa lạ.

Giống như lần đầu tiên nàng ngồi xe, từ trần Hổ Miễu đến nội thành Vũ Châu. Nàng không thể kìm nén được một nôi buổn man mác, rõ ràng vừa mới ra cửa, nàng lại muốn về nhà.

Nhớ mẹ, nhớ Sở Sở, nhớ chiếc giường mềm mại của mình, nhớ sofa trong phòng Khương Ninh, máy tính của Khương Ninh, còn có tủ lạnh nhà nàng, vì trong tủ lạnh có rất nhiều đổ ăn vặt.

Nàng nhìn sang Khương Ninh đối diện, hãn đang cùng nàng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa số. Khương Ninh nhìn ra tâm trạng của Tiết Nguyên Đồng, hẵn lục tìm trong ba lô, lầy ra một chiếc túi được gói cần thận. Hắn cẩn thận mở ra, hơi lạnh từ những cây kem tỏa ra.

"Ăn đi." Khương Ninh đưa cho nàng. Tiết Nguyên Đồng cầm muỗng gỗ, không thể tin nồi, hãăn mang theo kem đậu xanh cho nàng ư? Nùi vị đậu xanh quen thuộc khiến mọi buồn phiền của Tiết Nguyên Đồng tan biển trong nháy mắt. Lúc này, nàng chỉ cảm thầy như hơi âm của gia đình vân luôn bên cạnh.

Sợ hãi, mê mang, toàn bộ tan biến không còn dẫu vết.

Tiết Nguyên Đồng vui vẻ thưởng thức cây kem do chính tay mình làm nên. Thật ngonl

Khương Ninh mang theo sáu, bảy cây kem, hắn nhãn tin cho Dương Thánh ở toa bên cạnh, hỏi nàng có muốn ăn không, nêu muốn thì hãy đền lây. Không đến một phút đồng hồ, Dương Thánh đã xuất hiện ở trước mặt: "Cảm ơn nha, đợi đến ga mời ngươi uông nước đá!"

Nói xong, nàng cầm đi hai cây kem, quay trở lại toa xe. Dương Thánh lây kem ra, những hành khách cùng toa có chút ngỡ ngàng, kem mang lên tàu sẽ không tan chảy sao?

Dương Thánh chia cho Đường Phù một cây, rồi ngối ở giường dưới cùng án.

Đường Phù cảm thấy cây kem có vẻ quen thuộc, bèn hỏi: "Ngươi mua à?" “Khương Ninh cho."
Bình Luận (0)
Comment