Chương 1022: Cạn ly (3)
Chương 1022: Cạn ly (3) Chương 1022: Cạn ly (3)
Du Văn từng xem trên TV cảnh người vợ chặn rượu cho chồng, hôm nay, nàng đã làm tròn trách nhiệm của một người vợ lớp trưởng.
Khương Ninh yên lặng giơ ly rượu lên. " =Canl"
Đan Khải Tuyển nốc cạn nửa chén rượu tráng trong một hơi, loại cốc nhựa bình dân này, có thể chứa hai ba lượng rượu, nửa chén cũng hơn một lượng.
Uống xong, đúng là "sảng khoái ". Đan Khải Tuyển nhe răng trợn mắt: "Thông khoái, thống khoái!
Hắn ăn hai xiên thịt nướng, gào lên: "Rót thêm!"
Dứt lời, hắn lại rót thêm nửa chén. Quách Khôn Nam liều mạng bổi quân tử, Đổng Thanh Phong trong lòng thầm mắng hai người bệnh thần kinh, nhưng không uổng không phải đàn ông, hắn đành căn răng tiêp tục. Dương Thánh cũng ở trong tiệc rượu. Rượu qua lại ba tuần, hơi rượu dần dân thâm.
Du Văn choáng váng, được Giang Á Nam đỡ.
Cả khuôn mặt ngăm đen của Quách Khôn Nam đỏ bừng, Đan Khải Tuyển cũng không khá hơn chút nào, hắn cảm thầy đầu không phải của mình. Trái ngược với mọi người, Dương Thánh giông như không có việc gì, vần bình thản, ung dung thưởng thức đổ nướng.
"Uống! Uống nữa!" Đan Khải Tuyển thể hôm nay không chuồc say Dương Thánh, đừng nghĩ kết thúc.
Đổng Thanh Phong thở dốc, lại một lần nữa bị ép gia nhập chiến cuộc. Tửu tráng túng nhân đảm*, Du Văn nghỉ giữa hiệp gục trên bàn, đầu nặng chân nhẹ, nàng hìn say đăm lớp trưởng, chỉ cảm thầy thân hình lớp trưởng bổc lên ánh vàng, màu sắc rực rỡ động lòng người.
*Nghĩa là uống rượu vào thì người yêu đuổi nhút nhát cũng to gan hơn. Lá gan nàng phóng đại rất nhiều, vận dụng sở học cả đời, nàng hít hít mũi, "Lớp trưởng~ngươi có ngửi thấy mùi khét không?"
Hoàng Trung Phi nhìn thịt nướng: "Không có mà, thịt nướng không cháy."
Du Văn lộ ra nụ cười si mê sau khi say rượu: "Đó là trái tim ta, nó đang cháy đây."
Đường Phù suýt phun ra ngụm nước lọc. Giang Á Nam cực kỳ xấu hổ.
Hoàng Trung Phi duy trì lịch sự: “Ta tìm ông chủ lấy cho ngươi canh giải rượu.”
Du Văn tiếp tục thâm tình nhìn chăm chú.
Đường Phù thấy buồn cười, không ngại chuyện lớn: "Ngươi nhìn Hoàng Trung Phi làm gì?”
Du Văn cười đến ngây ngốc, sỉ ngốc: "Bởi vì trên mặt hắn có thứ gì đó." “Thứ gì?"
Du Văn: "Có ánh mắt của ta."
Đường Phù: "Khụ khụ khụ."”
Du Văn hoàn toàn say, chẳng ngại ngùng gì: "Lớp trưởng ơi, tối qua ta mơ một giâc mơ... " Nàng đang muốn tiếp tục nói, bên kia, Quách Khôn Nam đang cố gắng uống nửa ly dở chừng, bỗng dưng nghĩ đến chuyện buồn, che mặt khóc nức nở: "Nàng sẽ không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tal"
Nỗi đau dày vò trong lòng bỗng dưng bùng nổ, Quách Khôn Nam không thể kìm nén được nữa, bật khóc nức nở. Đan Khải Tuyền nhìn thấy anh em tốt đau khổ, không biết phải làm gì, bỗng dưng cảm thấy vô cùng khó chịu, nghĩ đến gần một năm theo đuổi nhưng không thành, tức cảnh sinh tình, ôm đầu khóc nức nở.
Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quặc.
Dương Thánh cảm thấy hoang mang, không phải họ đang uống rượu sao? Sao hai gã đàn ông lại khóc nức nở thế này? “Chỉ mới uống nửa cân thôi à?” Dương Thánh mất hứng, nàng tưởng răng tửu lượng của Đan Khải Tuyền khá, ai ngờ uống không được bao nhiêu.
Nàng nhìn về phía Đổng Thanh Phong, thầy hắn đang khó khăn chồng tay lên bàn, ánh mắt rời rạc, tay run run cầm lầy xiên thịt dê.
Vẫn là Giang Á Nam giúp hắn một tay, nhưng ai ngờ Đổng Thanh Phong vừa chạm vào xiên thịt, đầu óc lập tức hôn loạn, năm gục lên bàn.
Du Văn uống không nhiều lắm, cộng lại chỉ khoảng một cốc nhựa, nàng đang trong trạng thái hơi say, thân thể nhẹ nhàng bay bổng, uốn éo như cá.
May mà Giang Á Nam đỡ nàng, nếu không theo phán đoán của Dương Thánh, Du Văn chắc đã trượt xuống dưới bàn.
Sau đó từ dưới bàn, trượt tới chỗ Hoàng Trung Phi đổi diện.
Du Văn say, những lời chất chứa trong lòng không kìm được mà thôt ra: - “Lớp trưởng, tổi qua ta mơ một giấc mơ.”
“Một cơn ác mộng."
Mặt nàng đỏ ửng không bình thường, Hoàng Trung Phi đưa cho nàng một hộp sữa chua nhỏ.
Du Văn nũng nịu: “Người ta không uồng, không uông~"
Hoàng Trung Phi đành phải đặt sữa chua lên bàn.
“Ngươi nghe ta nói hết đã.” Du Văn vây tay, còn làm động tác lan hoa chỉ. Hoàng Trung Phi bất đắc dĩ: “Ác mộng gì vậy."
Du Văn lấy lan hoa chỉ che miệng: “Không có ngươi thì đều là ác mộng." Nghe xong câu này, dù tửu lượng của Dương Thánh không tổi, cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Hoàng Trung Phi lại cầm lấy sữa chua. Du Văn kéo dài giọng: “Người ta muốn..."
Dương Thánh nhìn trái nhìn phải đều không thuận mắt, nàng vây tay: “Á Nam, đút Du Văn uống sữa chual” Giang Á Nam cũng thấy Du Văn say quá rồi, cần phải tỉnh rượu, nếu không thể này nàng sẽ mất hết hình tượng trước mặt lớp trưởng, mặc dù nàng cũng không có bao nhiêu hình tượng.
Du Văn đẩy sữa chua ra, nàng choáng váng nửa ly rượu trắng, “Lớp trưởng, ta biểu diễn một tiết mục ảo thuật cho ngươi xem nhé!"
“Á Nam, lửa, lửa đâu? Ta phun lửa cho lớp trưởng xeml"
Nàng uống một ngụm rượu trắng, tìm bật lửakhắp nơi, muốn thể hiện tài năng.
Đan Khải Tuyển và Quách Khôn Nam buổn bã đến mức khóc nức nở, hai người ôm đấu khóc, Quách Khôn Nam vừa khóc vừa tự vả mình, miệng kêu: “Nhạn Tử, Nhạn Tử!"
Tiếng kêu khóc của hắn rung động, căn bản ngăn không được.
Hắn say lắm rồi, đôi khi lại vả vào người Đan Khải Tuyền, Đan Khải Tuyển không có phản ứng gì, chỉ coi như ông trời trừng phạt mình.
Đổng Thanh Phong nằm gục một lúc, choáng váng hồ đồ đỡ bàn đứng dậy, hắn bước hai bước, loạng choạng suýt ngã, may mà hắn kịp vịn vào bàn.