Chương 1102: Đang chờ ngươi (2)
Chương 1102: Đang chờ ngươi (2) Chương 1102: Đang chờ ngươi (2)
Hắn hắng giọng, nhìn vào một luống hoa trước mặt, nhẹ nhàng giới thiệu: "Đây là hoa mâu đơn. Có một bài thơ nói rằng: 'Ngày triều Đường xuất hiện, người đời mến mẫu đơn.' Điều này cho thấy hoa mẫu đơn được ưa chuộng đến mức nào. Ngươi thấy không, loài hoa này cao quý biết bao. "
"Người ta đồn rằng loài hoa yêu thích của Võ Tắc Thiên là hoa mẫu đơn. Một mùa đông nọ, ở Trường An có tuyết rơi dày đặc. Võ Tắc Thiên dẫn tất cả các quan đến hoa viên trong hoàng cung để thưởng ngoạn phong cảnh tuyết. Thể nhưng chỉ có hoa mai nở trong mùa đông. Võ Tắc Thiên vừa lên ngôi, muốn dùng hoa thể hiện uy quyển nên ra lệnh đến ngày mai toàn bộ hoa đều phải nở.”
"Ngày hôm sau, Võ Tắc Thiên lại đến vườn hoa. Đoán xem? Tất cả hoa đều nở rộ, nhưng mẫu đơn vân ủ rũ. Chúng không hề để ý đến nữ đế chút nào." Anh con trai nói rất trôi chảy, người con gái bên cạnh liên tục gật đầu, khá ngạc nhiên: “Sao ngươi biết nhiều thể? Ngươi học chuyên ngành làm vườn à?"
Hắn bình tĩnh nói: “Tại bình thường ta hay tìm tòi thôi. Không phải cao siêu gì”.
Người con gái khen ngợi: "Tuyệt vời!"
Sau nhiều lần khen ngợi, anh con trai trở nên phấn khởi, nhìn Khương Ninh với ánh mắt khinh thường, rồi bước về phía trước như một kẻ chiến thăng.
'Haha, đẹp trai có ích không? Đẹp trai chăng có giá trị gì trước tài năng! "Hãn rời đi với sự hài lòng.
Tiết Nguyên Đồng nhận thấy người đàn ông này có ác cảm không thể giải thích được với Khương Ninh.
Nàng nhìn 'hoa mẫu đơn' trước mặt, đột nhiên hét lên: "Khương Ninh, đây không phải hoa mâu đơn, đây là bạch thược. "
Anh con trai dừng bước, vẻ hoài nghỉ. Tiết Nguyên Đồng tiếp tục nói: "Nhìn thân rễ, mẫu đơn là rễ cây, bạch thược là rê cỏ, những bông hoa này là bạch thược!"
Anh con trai hoảng sợ liếc nhìn người con gái bên cạnh mình, giả vờ như không nghe thầy rối nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy đối phương vội vàng chạy trồn, Tiết Nguyên Đồng hừ một tiềng.
Ai xúc phạm Khương Ninh, Tiết Nguyên Đồng tuyệt đổi không bỏ qual
Khương Ninh mỉm cười, tính ra cảm giác có người chồng đỡ cho quả thực rất thoải mái.
Hắn đi dạo quanh công viên một lúc thì điện thoại reo lên. Em họ đã đến. Hắn đi trong khoảng không gian rộng rãi bên ngoài, từ xa có ba chiếc xe điện đang đi tới.
Khương Quân Long, Trầm Thanh Nga và một cậu bé không quen biêt. Khương Quân Long cười rạng rỡ và nổng nhiệt chào hỏi: “Anh Ninh, anh về rồi à."
Trầm Thanh Nga ở phía sau cũng gật đầu. Nàng nhìn bóng dáng Khương Ninh trong kỳ nghỉ hè, hắn vân bình tĩnh như trước, còn có nét phóng khoáng lạ lùng.
Trầm Thanh Nga nhìn chằm chằm vào mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sâu thắm.
Kể từ khi đến thành phố Vũ Châu vào năm ngoái, Trầm Thanh Nga, người rất hiểu Khương Ninh, không còn có thể nhìn thấu hắn nữa, cảm giác mất kiểm soát này rất khó chịu.
Đã vô số lần Trầm Thanh Nga muốn mặt đối mặt nói với Khương Ninh rằng chúng ta có thể hòa giải và làm bạn bè như trước đây không, nàng hứa sẽ đối xử với hắn như cách hắn đối xử với nàng.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, nàng ngày càng không thể nói ra câu này, nói cách khác, nàng mơ hổ đoán được rằng dù có nói ra thì mối quan hệ trước đây của họ vẫn không giống như trước.
Khương Quân Long vỗ nhẹ vào chiếc xe điện lớn mới toanh bên cạnh và giới thiệu: "Anh Ninh, anh nhìn xem, chiếc xe điện mà bố em mua trông oách nhỉ?"
Không cần phải nói, Khương Ninh cũng nhận thây chiếc xe điện này có màu vàng titan, các cạnh và góc nhọn, vẻ ngoài sắc sảo và những đường nét khỏe khoắn, phong cách tổi giản và thanh lịch, mang vẻ đẹp máy móc.
"Anh nhìn đèn LED này, rất sáng luôn, bảng đồng hồ hiển thị rõ ràng quãng đường, tốc độ và lượng điện còn lại!"
Khương Quân Long giống như một người bán hàng: "Trông cứ hi-tech thể nào ãy, khi sạc đầy chạy tôi đa 80 cây cơi"
Hắn rút chìa khóa ra, ném vào tay Khương Ninh, rât trịnh trọng nói: “Em đưa cho anh."
Khương Ninh khó hiểu nhìn hắn. Khương Quân Long nói: “Bố em nói anh vào thành phố đã một năm, mà _ chưa săm sửa cho anh được cái gì, thể nên cho anh một chiêc xe điện, để tiện đi học hơn.”
Hành động này quả thực giống như một ông chú, Khương Ninh nói mây câu khách khí rổi nhận quà.
Khương Quân Long thở phào nhẹ nhõm, hắn vần lo lăng răng anh Ninh sẽ không chấp nhận, hắn đã bảo đảm với cha mình bằng tiển tiêu vặt.
“Hai ngày nữa ta sẽ tới nhà ngươi để tặng hai quả dưa.” Khương Ninh nói. "Em xin nhéT"
"Anh thử xe mới đi." Khương Quân Long nói.
Tiết Nguyên Đồng tiến tới và nhìn chiếc xe mới. Đó là một chiếc xe điện rất lớn! Chắc hắn ngổi trên đó sẽ rất thoải mái] Nàng tưởng tượng, sau này Khương Ninh sẽ lái xe đưa nàng đến trường, từ rầy về sau hắn lái xe cũng đỡ khổ. Khương Ninh lái xe chở Tiết Nguyên Đồng đi hóng gió, thoáng cái đã đi được 55 mét, nhanh hơn nhiều so với một chiếc xe đạp leo núi bình thường. Tiết Nguyên Đồng vô cùng thích thú. Trước khi quay lại công viên, Khương Quân Long và Trầm Thanh Nga vần ở đó, nhưng cậu bé kia đã không thầy tăm hơi.
"Anh Ninh, tiếp theo anh định làm gì?" Khương Quân Long hỏi.
"Về nhà."
"Em xem dự báo thời tiết, hai ngày nữa sẽ có mưa lớn. Em rât muốn về làng chơi!" Khương Quân Long rất nhớ, mùa nước lũ sắp đến, hãy nhớ ngày trước cứ đến mùa này là được đi bắt cá.
Đáng tiếc, trong hoàn cảnh hiện tại, mẹ hãẵn tuyệt đôi không để hắn làm điều đó.
Trầm Thanh Nga tỉnh táo lại nói: “Nước dâng, chúng ta có thể bắt cá ở đê sông không?”