Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1110 - Chương 1111: Quan Niệm Về Lựa Chọn Bạn Đ...

Chương 1111: Quan niệm về lựa chọn bạn đ... Chương 1111: Quan niệm về lựa chọn bạn đ... Chương 1111: Quan niệm về lựa chọn bạn đ...

Du Văn: "Ta đi chơi với Thanh Nga." "Ổ, vậy chúng ta đi thôi." Khương Ninh khởi động xe điện, đèn xe lóe sáng, lao đi vun vút.

Trong tầm nhìn của Du Văn, chiếc xe điện giổng như mây bảy màu, không thây đâu nữa.

"Chết tiệt, đẹp trai quá!"

Nàng là một nữ sinh, cũng cảm thấy chiấc xe điện đó rât đẹp trai.

Nói không hâm mộ là giả, nàng đang đứng đây khổ sở chờ xe buýt, thật quá mất thời gian.

Sau năm phút chờ đợi, một chiếc xe buýt nặng nể mới chậm rãi chạy tới. Du Văn đi lên xe buýt, tài xế nhìn nàng một cái. Khi chuẩn bị bỏ tiển xu vào thùng, Du Văn sờ túi, chợt nhận ra nàng không mang tiển xu. Ánh mắt của tài xế, hành khách phía trước và cả những người phía sau đều nhìn nàng chăm chú.

Mặt Du Văn nóng lên, nàng luống cuồng tay chân tìm những túi khác, nhưng vân không tìm thây một xu nào!

Lúc này, dường như nàng cảm nhận được sự thiêu kiên nhân trong ánh mắt của tài xế.

Đang lúc Du Văn tiến thoái lưỡng nan, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, hai đồng xu vào thùng, giọng nam trầm âm vang lên: "Hai người. "

Du Vẫn nội tâm mừng như điền, cuống quít xoay người nói cảm ơn: "Cảm ơn, Cảm ơn, cám ơn ngươi rất nhiều!"

Sau đó, chỉ thấy nam sinh ném tiền phía sau nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ rồi cùng mẹ lên xe. Du Văn: "...>"

Tại một khu chung cư cao cấp nào đó ở Vũ Châu.

Tóc của Đổng Thanh Phong đã được cắt tỉa gọn gàng như đàn ông trưởng thành. Khoác trên mình bộ vest lịch lăm, hẵn đeo cặp kính đen không tròng.

Cũng ngồi trên một chiếc xe điện _ nhỏ, phía sau ngổi một tỷ tỷ trẻ tuổi. Đổng Thanh Phong giờ đây không còn là một học sinh trung học nữa, mà đã trở thành một nhân viên môi giới bất động sản.

Để thực hiện lời cá cược với Thôi Vũ, Đồng Thanh Phong tìm đền ba mẹ, nói rõ hắn muốn tự lập, kiềm tiển mưu sinh. Ba mẹ hắn đã bươn chải nhiều năm ở thành phố Vũ Châu, có mối quan hệ rộng rãi, chỉ cần gọi điện thoại chào hỏi, họ đã giúp hắn xin được việc tại một công ty môi giới bất động sản. Nhờ sự ưu ái và quan tâm của ông chủ, buổi chiều hôm đó, Đổng Thanh Phong đã thành công cho thuê được một căn hộ.

Thị trường nhà đất Vũ Châu khá "đen tối", quy tắc chung trong ngành là toàn bộ một tháng tiền thuê nhà đều do người thuê nhà chỉ trả.

Căn hộ mà Đổng Thanh cho thuê thuộc phân khúc cao cấp, có giá thuê là 1800 tệ/tháng. Ông chủ vô cùng hài lòng, quyết định không khấu trừ hoa hổng, cho nên Đổng Thanh Phong đã dễ dàng nhận được toàn bộ tiền hoa hổng môi giới trong tháng đầu tiên làm việc. Hiện tại, hắn lại dẫn theo một vị khách hàng tiểm năng đến xem nhà trong khu dân cư.

Vị khách nữ trẻ tuổi này vừa mới tan sở nên đền muộn. Nhìn thầy Đống Thanh Phong trẻ tuổi lại đẹp trai, nàng không ngần ngại lên chiếc xe điện nhỏ của hẳn.

Đổng Thanh Phong thong thả lái xe, bông nhiên, một chiếc xe điện sành điệu phóng vút từ phía sau đuổi kịp, chạy song song với hắn.

Khương Ninh bấm còi một tiếng. Đổng Thanh Phong định nhường đường, quay lại nhìn thì thầy Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng, cùng với chiếc xe điện ánh đèn chói lọi và kiểu dáng hẩm hồ kia.

So sánh với chiếc xe điện nhỏ cũ kỹ của Đổng Thanh Phong, chằng khác nào đom đóm so với trăng sáng. Hắn mất tự nhiên chào hỏi: "Khương Ninh..."

Khương Ninh gật gật đầu, mãn nguyện phóng xe đi.

Đổng Thanh Phong thầm nghĩ: "Chờ ta kiểm được tiên, nhất định sẽ mua một chiêc như vậy."

Rất nhanh, Đổng Thanh Phong đã đền cổng khu dân cư, dựng xe điện, hản lịch thiệp đưa khăn giây cho khách: "Chị vất vả rổi, trời nóng, chị lau mồ hôi đi. "

"Uống nước nhé, nước lọc." Hắn duy trì phục vụ nữ khách hàng xinh đẹp từ đầu đền cuôi.

“Em trai chu đáo quá. " Nữ khách hàng cười đến vui vẻ.

Đổng Thanh Phong mỉm cười, đi vào khu dân cư. Đây là một khu dân cư cao cấp, giá thuê nhà lên tới 2000 tệ/ tháng.

Như dự đoán, nhân viên bảo vệ cổng rât cần thận, sau khi Đồng Thanh Phong trình bày thân phận, nhân viên bảo vệ lại khinh thường hẳn là môi giới, không cho hẵn vào.

“Quy định, đây là quy định." Bảo vệ tỏ vẻ “Điếc không sợ súng”.

Đổng Thanh Phong: "Chủ nhà đã dặn ta dân khách đến xem phòng."

Bảo vệ nói: "Bây giờ quá muộn, quy định của khu nhà là người ngoài không được vào sau giờ quy định." Đổng Thanh Phong tức giận, đưa thẻ thang máy ra: "Bây giờ ta là chủ, ta có thể quẹt thẻ."

Bảo vệ: "Không, ngươi không phải. " Đổng Thanh Phong đành chịu thua, sao lại khó khăn đến thể? Khi nào hắn từng chịu uất ức như vậy? Ngay lập tức, hắn cãi nhau với bảo vệ gác cổng, nhưng dù thể nào đi chăng nữa, hắn vân không được vào. Đầu óc Đổng Thanh Phong dần dần tỉnh táo, hắn nhận ra rắng vị trí hiện tại của hăn không phải là học sinh, mà là một người trưởng thành trong xã hội.

Sau khi hắn bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía nữ khách hàng trẻ tuổi bên cạnh.

Đối phương xấu hổ đứng tại chỗ. “Chết rồi, chuyến này coi như toil” Đổng Thanh Phong nhanh chóng suy nghĩ, hắn bông nảy ra ý tưởng, biển nguy thành an, cười ha hả: “Chị, chị xem, bảo vệ khu nhà thật có trách nhiệm, là phụ nữ độc thân, chị hoàn toàn không cần lo lắng về vấn để an ninh."

Đêm, Vũ Châu.

Tiết Nguyên Đồng ngổi trên chiếc xe điện cool ngầu, hai bên là những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, vô số xe cộ và người đi đường, cùng tạo nên cảnh sắc không đêm.
Bình Luận (0)
Comment