Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1128 - Chương 1129: Bữa Cơm Gia Đình (4)

Chương 1129: Bữa cơm gia đình (4) Chương 1129: Bữa cơm gia đình (4) Chương 1129: Bữa cơm gia đình (4)

Đan Khải Tuyển vội vàng gõ chữ, sau đó gửi tin nhắn nhóm:

"Khẩn cấp tuyển nhân viên đánh máy, môi ngày có thể kiêm 200 đồng, ưu tiên người có kinh nghiệm sử dụng máy tính, làm việc tại nhà, không cẩn đặt cọc! "

Hắn cố gắng giả vờ rằng, tài khoản QQ bị hack.

Đập sông, nhà trệt.

Khương Ninh nâng ly đế cao lên, nhấp từng ngụm từng ngụm nước nho.

Bạch Vũ Hạ thấy hắn ngồi một mình, liên tục thưởng thức nước nho, thỉnh thoảng chỉ gắp một hai miếng cá. Nàng khẽ cúi đầu, nhìn cái ly trên bàn trước mặt đã cạn, nàng đoán Khương Ninh chỉ thích nước nho, nên lặng lẽ mở nắp chai nước cam khác, rót đầy ly cho mình. Cặp song sinh đang tranh giành đầu cá, thường thì lúc ăn cơm, có nhiều lúc giành được đổ ăn từ tay người. khác thì cảm thấy thơm ngon nhất. Đầu cá chiên xong rồi hầm cách thủy, xương cá mềm mại, ngoài dự đoán của mọi người, ăn rất ngon.

Hai chị em tranh giành không phân thẳng bại, Trần Tư Vũ dùng đũa gắp một miêng xương đầu cá, cô định lại, nàng ổn ào nói:

“Chị, chị đã đọc sách ngoại khóa của chúng ta chưa?”

Đôi đũa Trần Tư Tình cũng siết chặt: “Ngươi ngồc à, sách ngươi đã đọc, tât nhiên ta cũng đọc rồi."

Trần Tư Vũ: “Vậy chắc chắn ngươi cũng đã nghe một câu chuyện, có một gia đình nghèo, mẹ mua cá về, đến giờ ăn cơm, đứa bé phát hiện mẹ chỉ ăn đầu cá, vì vậy hỏi mẹ tại sao mẹ luôn ăn đầu cá? Mẹ nói rằng nàng thích ăn đầu cá, sau đó đứa bé thử ăn đầu cá, phát hiện đầu cá vừa đắng lại không có thịt, chăng ngon chút nào." Trần Tư Vũ giải thích đơn giản, sau đó thấm thía nói: “Đây chính là tình thương vĩ đại của người mẹ."

Nàng đặt đũa xuống, thở dài một hơi, làm ra vẻ đã hy sinh rất nhiều: “Hầy, ta cũng rất yêu ngươi, gọi là tình chị em như núi, hầy, đầu cá này, để ta ăn chol"

Mấy người Khương Ninh dừng đũa, nhìn hai chị em đầu đá.

Trần Tư Tình không ngốc, nàng đã sớm nhận ra ý đồ của em gái, mắng: “Em gái, ngươi quá tham lam rồi!” Canh đậu hũ đầu cá trên bàn ăn cực kỳ ngon, đặc biệt là thịt dưới mang cá, rất tươi ngon, nàng mới không nhường cho em gái đâu. Trần Tư Vũ: “Sao có thể gọi là tham lam? Người ta chỉ thương ngươi thôi mà.”

Sau khi nói xong, Trần Tư Vũ đắc chí, không hổ là nàng, có thể nói ra

những lời cảm động như vậy. Nàng như thể mở ra một thế giới mới, nghĩ rằng, sau này chỉ cần dùng ba tấc lưỡi của mình, có thể không đánh mà thăng chị gái.

Đang lúc đắc ý, suy nghĩ của Trần Tư Vũ trở về hiện thực, quay đầu nhìn. Chị nàng nhân lúc nàng giảng đạo lý, lặng lẽ ăn đấu cá.

Ngày 29 tháng 8, 9 giờ sáng.

Mưa rào giống như tính tình nhỏ nhen của thiểu nữ, đến nhanh, đi cũng nhanh.

Bầu trời như được mưa rửa sạch, trong trẻo sáng sủa, ánh nắng tắm lên vạn vật, thậm chí có chút chói mắt.

Bùn đất ẩm ướt trước cửa, cho thấy đã có trận mưa lớn như thể nào.

So với đất bùn, trước cửa nhà trệt là một mảnh sân xi măng, Tiết Nguyên Đồng và cặp song sinh ngổi trên ghế nhỏ, cùng nhau chơi đùa.

Bạch Vũ Hạ ra cửa, nhìn thấy cảnh tượng này.

Tiết Nguyên Đồng cầm kính lúp, để ánh nẵng xuyên qua thầu kính, tập. trung thành một điểm sáng chói mắt. Trên mặt đất có một que diêm, nàng cô găng đốt cháy que diêm.

“Được rồi, thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rổi!" Tiết Nguyên Đổng chuẩn bị cho hai cô gái thấy kỹ năng của nàng ngầu đến mức nào.

Bạch Vũ Hạ thấy các nàng thật ngây thơ, trò này nàng đã chơi từ tiểu học rối.

Nhưng mà nàng cũng khá tò mò, đến tột cùng Tiết Nguyên Đồng có thể đồt cháy que diêm hay không.

Bỗng nhiên, phía trước có một bóng người đi qua, che khuât ánh nẵng, xung quanh tôi lại.

Bạch Vũ Hạ ngẩng đầu nhìn, là cô gái trẻ ngày hôm trước, cả người nàng toát lên vẻ khoa học kỹ thuật, thể hiện đầy đủ trình độ kỹ thuật của ngành y tế thầm mỹ hiện nay.

Tất Duyệt đi ngang qua, trên mặt lộ rõ sự khinh bỉ.

Nàng chú ý tới Bạch Vũ Hạ ở bên cạnh, không khỏi nhớ lại ngày hôm trước, Tất Duyệt chỉ cảm thầy cả người không được tự nhiên, không nói lời nào rời đi.

Tiết Nguyên Đồng không bận tâm, lại tập trung ánh sáng, có cặp song sinh bên cạnh, nàng tràn đầy nhiệt tình. Nhà bên cạnh.

Nhà Trương Như Vần đang ăn sáng ở cửa, món ăn đơn giản, giá đô xào, đậu tương và cháo khoai lang, bánh bao, bể ngoài bình thường.

Chú Trương nhìn bàn ăn, hắn là đồ tể, trong nhà lúc nào cũng đây äp thịt cá, làm sao có thể ăn bữa sáng nhạt nhẽo này được?

Giọng chú Trương bất mãn: “Sao lại thê này, hôm nay con trai lên đại học rồi, sao ngươi còn làm mây món chay này, không làm món thịt gì ngon hơn được sao?”

Thím Trương nghe thấy, bực mình: “Ăn ăn ăn, suốt ngày ăn thịt, sớm muộn gì ngươi cũng ăn đến bị bệnh như ông ngoại Tất cho mà xeml”

Mí mắt Tất Duyệt giật giật, có lần cha nàng ăn thịt kho tàu, ăn đền nhập viện.

“Tôi với ông ngoại Tất sao giống nhau được, người ta là gì, tôi là gì?” Chú Trương nói, “Trong tủ lạnh còn ít thịt viên, da thịt, ngươi làm cho ta bát canh tam tiên."

Thím Trương: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cho chó ăn!”

Thím Trương gắp giá đỗ trong đĩa, bỏ vào bát con trai.

Trương Như Vân chịu tai bay vạ gió: '“Ta thành chó rổi sao?”

Tất Duyệt lên tiếng: “Ai, người địa phương nhỏ bé, giổng như chó trong chuồng, cái gì cũng chưa ăn qua, cái gì cũng chưa thầy qua, nhưng lại sinh ra một đàn chó con.” Nàng quay mặt ra ngoài nói, như thể tự lầm bẩm một mình.
Bình Luận (0)
Comment