Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1131 - Chương 1132: Bó Tay Chịu Trói Đi

Chương 1132: Bó tay chịu trói đi Chương 1132: Bó tay chịu trói đi Chương 1132: Bó tay chịu trói đi

Trong lúc ăn sáng, Tiết Nguyên Đồng vô cùng tiếc nuối, vì Sở Sở vần ở nhà lột phộng, vẫn chưa trở về, đã bỏ lỡ cảnh bắt cá tuyệt vời nhất của bọn họ, cũng bỏ lỡ hình ảnh dũng mãnh của nàng lúc bắt hết cá trong thiên hạ.

Bữa sáng kết thúc, Tiết Nguyên Đồng rửa bát rửa nổi, Khương Ninh vào phòng nằm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào những bông hoa đang tranh nhau nở rộ trên bệ cửa sổ,, cũng chiếu vào ghế sô pha.

Khương Ninh được ánh sáng bao quanh, trong phòng tỏa ra hương thơm tươi mát, hắn nhắm mắt lại, lăng nghe mọi thứ.

Cách một bức tường, miệng nhỏ của Tiết Nguyên Đồng đang ngâm nga một giai điệu không tên, chậm rãi rửa bát.

Thỉnh thoảng nàng trừng to mắt, ánh mắt như xuyên qua bức tường, nhìn thấy Khương Ninh đang thoải mái. Nàng ngừng hát, lẩm bẩm: “Chỉ biết sai bảo ta thôi.”

Khương Ninh ngồi phơi nắng, chợp mắt một lát, rồi bước ra ngoài.

Dưới mái hiên, Tiết Nguyên Đồng ngổi trên chiếc ghế nhỏ, tay của nàng từ trong bóng râm đưa ra, đặt lên - chiếc ghê khác được ánh nẵng chiều . sáng, xoa xoa giống như đang giặt đổ. “Ngươi đang làm gì vậy?” Khương Ninh hỏi nàng.

Tiết Nguyên Đồng nâng khuôn mặt nhỏ non nớt lên, vui vẻ nói: “Ta đang giặt năng~”

Nàng lại đưa ra lời mời: “Ngươi có muốn giặt cùng không?”

Khương Ninh đáp: “Ấu trĩ."

Tiết Nguyên Đồng nhăn mũi: “Xì!” Chẳng bao lâu.

Sinh viên đại học ở sát vách, Trương Như Vân, bước ra khỏi nhà, chỉ thầy _ hai người một lớn một nhỏ đang ngổi trên ghế nhỏ, tay xoa xoa dưới ánh năng.

Trương Như Vân bối rối, không hiểu bọn họ đang làm gì.

Trương Như Vân nhìn hai cái, rồi nhìn về phía trời xanh mây trắng xa xa, vồn dĩ hôm qua hắn định đi An - Thành, nhưng xâu hổ chính là hắn đã mua về ngược từ An Thành về Vũ Châu.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đồi sang hôm nay.

Hắn có chuyến tàu buổi chiều, Trương Như Vân nhờ bạn cùng lớp đền sớm lấy chăn của hẳn ra phơi nẵng. Nhìn cảnh tượng khiến người ta hoài niệm, hắn quay đấu nhìn vào cánh cửa đóng kín của nhà hàng xóm.

Cô gái mà hắn nhớ nhung thật lâu, cuồi cùng cũng không quay về, nên hãn không thể gặp được nàng lần cuồi.

Hắn rất đau khổ, nhưng là sinh viên chuyên ngành xây dựng, hắn từng nghe giáo viên nói một câu, chịu được cô đơn mới có thể giữ được phổn hoa.

Chịu đựng cô đơn cũng là một trong những bài học của hắn.

Huống hổ, nhân sinh không có tiếc nuối, còn gọi là nhân sinh sao?

Chấp niệm của Trương Như Vân hóa thành một câu nói, hẵn thở dài: “Vĩnh biệt, quê hương của tal"

Còn một câu hắn chưa nói, “Lần sau gặp lại, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy, bộ dáng chân chính của ta†l”

Thím Trương từ nhà bên cạnh bước ra, nghe thầy câu này, rất không thuận tai, nàng lầm bẩm:

“Ở nhà hai tháng, phòng ngủ của ngươi bị ngươi biên thành chuồng chó, cũng không biết dọn dẹp." Trước đó Trương Như Vân còn tràn đầy chí khí, ngay sau đó bị mẹ trách móc, huồng hổ còn ngay trước mặt đàn em trung học, làm hăn rât mât mặt.

Trương Như Vân cũng không phải là sinh viên đại học bảo thủ, hắn là sinh viên đại học hàng đấu, tư duy sắc bén.

Hắn lập tức trả lời: “Mẹ, mẹ từng thấy con chó nào dọn phòng chưa?” “Chẳng phải đều là người nuôi chó dọn sao?” Sau khi trả lời xong, hắn lẳng lặng chờ đợi phản ứng của mẹ.

Khương Ninh đang chơi trò giặt nắng, nghe vậy, hắn búng nhẹ ngón tay. Chó săn lưng đen phơi nắng ở cửa, đột nhiên run rây, sau đó chạy vào phòng Trương Như Vân, ngậm túi rác ra ngoài cửa.

Trương Như Vân sững sờ: “Cái gì thế này?”

Tiết Nguyên Đồng cười hai tiếng, tiếp tục giặt nắng, đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng được phơi nẵng đến âm áp. Khương Ninh nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, không khỏi nhếch khóe miệng. Hai ngày trước trong nhà rất nhộn nhịp, có hai chị em sinh đôi ổn ào, Tiết Nguyên Đồng có thể chơi cùng bọn họ, xuống sông bắt cá, chơi bài, ném xúc xắc, chơi game.

Ngay cả khi nàng nấu ăn, cũng có nhiều người đến xem.

Giờ bọn họ đã đi hết rồi, sau khoảng thời gian nhộn nhịp, ngôi nhà trở nên trồng trải hơn nhiều.

Hắn vốn nghĩ rằng, chỉ còn một mình Tiết Nguyên Đồng, nàng sẽ cảm thầy cô đơn, nhưng không ngờ nàng vân vô tư chơi đùa như cũ.

Khương Ninh chợt nhớ tới, trước đây có nhiều ngày nàng cũng chơi một mình như thể này.

Tiết Nguyên Đồng bỗng liếc mắt, hỏi: “Lúc nãy ngươi có ngủ không?” Trước đó nàng đã rửa xong bát đĩa, - định tìm Khương Ninh chơi, nàng cổ tình đi chậm lại, muôn gây bất ngờ. cho hắn, ai ngờ, vừa tới cửa, thấy hắn đang ngủ say.

Tiết Nguyên Đồng dừng bước, lui ra bên ngoài.

Nàng nhớ giấc ngủ của Khương Ninh rầt nông, nhiều lần nàng vừa đền gần hăn, hắn lập tức tỉnh giấc.

Lần này, nàng không muốn quấy rầy Khương Ninh, để hắn ngủ ngon giãc. “Nếu ta có thể lắp một chiếc camera trong nhà ngươi thì tôt biết bao?” Tiết Nguyên Đồng mơ tưởng, như vậy nàng có thể biêt được mọi động tĩnh của Khương Ninh mọi lúc.

Ngay sau đó, ý tưởng này bị nàng phủ nhận.

Mỗi người đều có quyển riêng tư, không thể rình mò cuộc sống của người khác.

Đổi lại là Khương Ninh, với tính cách của hẳn, chắc chắn sẽ không lắp camera trong nhà nàng.

Tiết Nguyên Đồng tự trách bản thân vì sự tham lam của mình.

“Ngủ à? Ngủ rồi." Khương Ninh đáp, lúc nãy hắn đúng là đã ngủ.

Tối hôm qua ngủ lâu như vậy, buổi sáng thức dậy còn ngủ, trông ngươi hay buồn ngủ quá!” Tiết Nguyên Đồng càu nhàu, nàng giơ đôi tay nhỏ nhắn âm áp lên, áp vào mặt hẳn. Nàng nhìn thấy, đôi mắt của Khương Ninh từ bình tĩnh thong dong, trở nên thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment