Chương 1168: Đôi mắt của hắn (2)
Chương 1168: Đôi mắt của hắn (2) Chương 1168: Đôi mắt của hắn (2)
Lưu Truyền Đạo: “Cứ chờ đi, tiết sau ta sẽ chăm chỉ học tập."
Đoàn Thế Cương tự nghĩ: 'Thế thì gay to, người mà chăm học, nhỡ ta lại thành kẻ đội số thì sao? "
Dưới áp lực của đám Bàng Kiểu, nhiều nam sinh đã hiểu thể nào là cơ chê đào thải cấp thấp ở chổn công sở. Đoàn Thế Cương nói: “Rất khó, nếu muốn học tập nghiêm túc khi ở bên cạnh bọn họ, có lẽ sẽ phải tôn rất nhiều công sức."
Lưu Truyền Đạo nói: “Ta coi họ như đã chết và không nói chuyện với họ. Bây giờ mình không đụng đến nó thì nó làm gì được mình?”
Ngô Tiểu Khải đang tâng bóng rổ ở hàng sau, không có đập bóng. Hắn nghe mà thầy thật buổn cười.
Ngô Tiểu Khải cười lạnh: "Ngây thơ, ngây thơ, ngươi thật ngây thơi" Hắn ngẩng đầu cười lớn.
Ngươi cho rằng không động đến Bàng Kiều thì nó sẽ để ngươi yên à?
Kẻ đã ở chung với Bàng Kiểu suốt như hắn, cùng với có thông tin từ Miêu Triết, bạn cùng bàn đầu tiên của Bàng Kiều, hắn đã có vô sô kinh nghiệm, trong cả lớp 8, không ai hiểu Bàng Kiều như hãn.
Lưu Truyền Đạo: "Ý của ngươi là?" Ngô Tiểu Khải lắc đầu thở dài: “Đợi đến trình độ của ta ngươi sẽ hiểu.” Lưu Truyền Đạo thấy tên này kiêu ngạo như vậy thì khó chịu: “Ta bảo ngươi nói, ngươi không nghe thầy sao?”
Ngô Tiểu Khải hoàn toàn không quan tâm đến Liêu Truyền Đạo, hắn đặt quả bóng rổ xuống và bắt đầu đập. Lưu Truyền Đạo cao lớn, cường tráng, hay cậy cái dáng vạm vỡ này mà hành sự, hắn hét lên: “Tháng lùn chơi bóng rổ á? Để ông cho ngươi thấy thể nào là đỉnh!"
Hắn va vào Ngô Tiểu Khải.
Vương Long Long đang chú ý đến tình hình chiến đầu: "Mã ca, Mã ca, đừng chơi game nữa mà, nhìn đil!"
Liễu Truyền Đạo tiến về phía trước, định tông vào Ngô Tiểu Khải mảnh khánh để giành bóng.
Tuy nhiên, Ngô Tiểu Khải, con người thức dậy lúc 4 giờ mỗi sáng để chơi bóng rổ. Kỹ năng của hắn đã được mài giữa đến tận xương tủy.
Thân hình của hắn biến thành một _ bóng ma, dê dàng tránh được đòn tần công của Liêu Truyền Đạo, dùng phần hông húc Liễu Truyền Đạo. Hắn thường xuyên phải giằng co thể xác trên sân bóng, người ta có thể. tưởng tượng được sức mạnh của hẳn! Trọng tâm của Liễu Truyền Đạo l không ổn định, dưới lực như vậy, hắn bay về phía trước và đập mạnh vào bức tường.
Vương Long Long hét lên: “Quá đỉnh, Ngô Tiểu Khải thực sự đã biểu diên tuyệt kĩ huyền thoại 'Triêm y thập bát điệt'!"
Lời nói của hắn ngay lập tức thu hút nhiều học sinh.
Liễu Truyền Đạo chống tay xuống sàn, đứng dậy một cách khó khăn. Hắn không chỉ tức giận mà còn bị một thăng nhỏ bé chỉ cao mét sáu hạ gục
Xa xa càng có nhiều nữ sinh xinh đẹp chú ý, cảm giác xấu hổ trong nháy mắt tăng lên gấp mười lần. Liễu Truyền Đạo tức giận, hắn mất đi lý trí: "Mẹ nó, ta sẽ giết ngươi!"
Ngô Tiểu Khải cầm quả bóng rổ bằng một tay và tạo dáng như người ném bom.
Nhìn thấy sắp có đại chiến, một bóng đen to lớn xuất hiện trước cửa phòng học, một giọng nói anh hùng vang lên: "Ngươi giết ai?"
Liễu Truyền Đạo quay đầu lại thì phát hiện đó là một thẳng cao 1,9 mét, nặng từ trăm đền trăm cân rưỡi, to như con gầu Bắc cực.
Hắn đứng trước mặt người đó như một đứa trẻ.
Liễu Truyền Đạo có linh cảm rằng mình có thể bay màu ngay sau một cú đấm của hẳn.
Trương Trì thở dài: "Thiên Bằng, ngươi đến không đúng lúc. " Nghiêm Thiên Bằng gãi đầu: "Ha ha, ta tới tìm Lộ Kì Kì, các ngươi cứ tiếp tục đi!"
Hắn rất xấu hổ.
Nhờ hắn xen vào mà cuộc xung đột đang trên đà bùng nổ đã vụt tắt. Trước khi rời đi, Liễu Truyền Đạo nhìn Ngô Tiểu Khải một cách nham hiểm và đe dọa: "Cứ đợi đây!"
Ngô Tiểu Khải đã từng ngang ngược hơn cả hắn, sau này thì bị Bàng Kiều uốn nắn lại, hắn độc mồm nói:
"Hãy tận hưởng người đẹp béo tốt mà lớp 8 ban cho ngươi đi!"
Lời mỉa mai ác ý của Ngô Tiểu Khải đã gây tồn thương sâu sắc cho Lưu Truyền Đạo.
Lưu Truyền Đạo giận dữ, uất ức, mắt trợn trừng, cơ bắp căng lên. Nếu có thể, hắn thậm chí muôn đâm chết thăng lùn này!
Đánh cho hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, gọi hắn ta là ông nội Lưu.
Thật tiếc, không thể đánh được. Đoạn Thế Cương, người từng bị Ngô Tiểu Khải lừa thảm, chen vào cuộc vui, đi ngang qua với hai tay đan sau lưng:
"Hãy nhớ một điều, sống trên đời, sớm muộn gì cũng phải trả. "
"Một khi bước vào giang hổ, suốt đời là giang hổ."
Ngô Tiểu Khải nghe vậy, hiện ra dáng vẻ ngạo mạn: "Hừi"
Hắn ta không bao giờ tin vào số phận; nều không, với chiều cao của mình, hắn ta đã bỏ chơi bóng rổ từ lâu rổi. Nhưng, chẳng phải hắn ta đã đạt đến mức độ hiện tại sao?
Cuối cùng, không có trận chiến nào bùng nổ ở hàng ghể sau.
Nghiêm Thiên Bằng chạy đến bên Lư Kỳ Kỳ, âu yềm gọi: "Kỳ Kỳ, sao ngươi lại xóa ta khỏi danh sách bạn bè?" Lư Kỳ Kỳ dựa vào bàn học, tự mình chăm sóc móng tay, tay trái lật lên, tay phải lật lên, mê mẩn, không để ý đền hăn ta.
Trải qua vô số lần bị lừa, nàng thật sự đã nhìn thâu con người Nghiêm Thiên Băng.
Nhỏ nhen, ích kỷ, ghê tởm, vô trách nhiệm, thích khoe khoang... Trong mười sáu năm sống trên đời, nàng chưa từng gặp người như thể! Nghiêm Thiên Bằng thấy nàng không để ý đến mình, có chút khó chịu, nhưng hắn ta lại mê mẩn Kỳ Kỳ bây giờ. Dù đã lừa nàng vô số lần, đối phương mãi mãi không hoàn toàn lật mặt với hắn ta.
Một cô gái như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm.