Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1222 - Chương 1223: Cuộc Thi (3)

Chương 1223: Cuộc thi (3) Chương 1223: Cuộc thi (3)Chương 1223: Cuộc thi (3)

Liễu Truyền Đạo mất hết sức lực, như mất hồn, rối rắm.

Phía nam lớp học, nghe đến kỳ thi, Cảnh Lộ chọc Khương Ninh, nhờ hắn giúp mình ôn tập thêm, Trần Tư Vũ cũng đề nghị được tham gia cùng để nghe lén.

Khương Ninh đồng ý.

Sau khi tan học, Bạch Vũ Hạ bảo Sài Úy và Liễu Truyền Đạo đừng rời đi, rồi nàng ra ngoài hành lang chờ người. Nàng xoay bút lông, làm bẩn áo của người khác, mực không dễ giặt, với gia cảnh của Bạch Vũ Hạ, nàng không chối bỏ, quyết định đến bù áo họ với giá gốc.

Chỉ là... Bạch Vũ Hạ buồn bã, về nhà chắc sẽ bị bố mẹ cười nhạo.

Nàng mở tay, chút buồn phiền hiện lên: "Đôi tay này..."

Buổi tối.

Khương Ninh tựa lưng trên ghế sofa xem phim, nhâm nhi bánh quy nhỏ, bánh do Tiết Nguyên Đồng tặng hôm qua, hắn ăn hết, dì Cố lại mang thêm hai hộp từ công ty về. Hắn chưa kịp ăn hết hai cái, Tiết Nguyên Đồng trong chiếc váy ngủ trắng, lén chạy vào phòng hãn chơi.

Nàng cởi giày, cười khúc khích: "Khương Ninh, Khương Ninh, Tư Vũ bảo ta hôm nay Vũ Hạ mất mặt lãm.”

"Nàng... hihi."

Tiếng cười của nàng vang vọng trong phòng, không lạ gì khi tiết cuối mặt Vũ Hạ đỏ như vậy, hóa ra đã làm chuyện đó.

Tiết Nguyên Đồng cởi giày, vui vẻ nhảy lên ghế sofa: _ "Khương Ninh, nhường chỗ đi."

Khương Ninh nghe vậy, nhích người về phía trước, chừa chút không gian.

Như khi vào chỗ ngồi ở trường, Tiết Nguyên Đồng chen vào.

Khương Ninh: "Ngươi muốn ngồi bên phải của ta, sao không đi vòng qua bên phải, lại phải chen qua ta?"

Tiết Nguyên Đồng kiêu ngạo nói: "Hừ, ta muốn đi thế nào thì đi thế ấy!"

Khương Ninh nghe vậy, nhẹ nhàng tựa lưng ra sau, không gian vốn đã chật, nay càng chật hơn, Tiết Nguyên Đồng bị kẹt sau lưng hắn. "Ngươi đè ta rồi." Tiết Nguyên Đồng phản đối.

Hai người dính chặt vào nhau, Tiết Nguyên Đồng qua lớp váy cảm nhận được hơi ấm của Khương Ninh, bỗng thấy cơ thể nóng ran.

Tiết Nguyên Đồng ngượng ngùng, giữ lấy sườn của Khương Ninh, dùng chút sức lực, chen qua.

"Ngươi gầy quá, Khương Ninh” Tiết Nguyên Đồng nghĩ đến vừa nãy, nàng chạm vào xương của Khương Ninh. Khương Ninh: "Ngươi còn gầy hơn ta đấy chứ?"

"Đâu có."

"Không tin."

Tiết Nguyên Đồng để nghị: "Vậy ta so thử nhé?”

Khương Ninh: "So thế nào?" Bên ngoài cửa sổ, đêm dần trở nên lạnh lão.

Khung cảnh vùng quê bên dòng sông Bà như một bức tranh màu tối, được tô điểm bởi không gian sâu thăm vô tận, những vì sao và ánh trăng, yên tĩnh và đẹp đẽ. Ánh trăng trong trẻo xuyên qua cửa sổ, rọi lên bậu cửa, như được mạ bạc.

“Làm thế nào để so sánh?” Khương Ninh thốt lên.

Tiết Nguyên Đồng khoanh tay trước ngực, ngẩng mặt lên: “Thường ngày ngươi cũng thông minh đấy, ngươi sờ xương của ta chẳng phải sẽ biết sao?”

Khương Ninh nhìn qua Tiết Nguyên Đồng, nàng mặc một chiếc váy ngủ trắng đơn giản, váy dài vừa đến đầu gối, để lộ đôi chân mảnh mai trắng như ngọc. Vì là váy ngủ, chiếc váy trắng hơi rộng, cổ váy hơi mở, để lộ xương quai xanh tỉnh tế của cô gái, ngay cả ánh trăng cũng rọi vào.

Tóc nàng buông xõa tự nhiên, vừa đáng yêu lại ẩn chứa sự duyên dáng.

Nghe Lời nàng nói, Khương Ninh lắc đầu: “Thôi bỏ đi” Tiết Nguyên Đồng lại không hài lòng: “Ngươi sợ à?” Khương Ninh cười: “Ta sợ cái gì?”

Hắn là tu sĩ duy nhất ở thế giới này, điều duy nhất có thể ràng buộc hắn, chính là ranh giới đạo đức trong lòng. Đôi mắt đen láy của Tiết Nguyên Đồng nhìn thẳng vào Khương Ninh, ánh lên sự tỉnh quái, nàng khẳng định: “Ngươi sợ ta?”

Khương Ninh lười tranh cãi với nàng, Tiết Nguyên Đồng chắc chắn rằng hắn sợ, giống như kẻ chiến thắng, nàng kiêu ngạo cuộn mình vào bên phải ghế sofa của hắn.

Trong phòng, màn hình nhấp nháy, loa phát ra âm thanh nền của bộ phim.

Hôm nay Tiết Nguyên Đồng có chút nghịch ngợm, nàng dựa vào Khương Ninh, đè phần lớn trọng lượng cơ thể lên hắn.

Khương Ninh không nói gì, trọng lượng của Tiết Nguyễn Đồng, hắn chỉ cần một ngón tay là nâng được.

Nhưng cơ thể nàng mềm mại, ấm áp, tựa vào nhau cũng khá thoải mái, Khương Ninh thậm chí thong thả vắt chân chữ ngũ, vừa xem TV vừa ăn bánh quy nhỏ.

Thỉnh thoảng Tiết Nguyên Đồng muốn ăn, Khương Ninh Liền lấy một miếng bánh quy nhỏ, đưa vào miệng nàng. Mỗi Lần như vậy, Tiết Nguyên Đồng đều nhìn Khương Ninh cười.

Nàng không chỉ nhận, Tiết Nguyên Đồng còn di chuyển cơ thể, đổi sang tư thế ngồi. Nàng vỗ vai mình, rộng rãi ám chỉ: “Khương Ninh, đến lượt ngươi ”

Khương Ninh nghe xong, không nhịn được cười: “Được thôi”

Nói rồi, hắn dựa vào vai Tiết Nguyên Đồng, nàng cảm nhận được trọng lượng, nhưng vẫn nghiền răng, đỡ lấy Khương Ninh. Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh nổi lên, đêm càng thêm sâu. Trong căn phòng nhỏ, hai người tựa vào nhau, ăn bánh quy nhỏ xem phim, bóng dưới ánh đèn hòa vào nhau. Tiết Nguyên Đồng nhai bánh quy nhỏ: “Thật hạnh phúc, Khương Ninh, giống như trong mơ vậy, nếu có thể mãi như thế này thì tốt quả!”

Khương Ninh: “Sẽ được.” Tiết Nguyên Đồng: “Ừ ừ” Nàng im lặng một lúc rồi nói: “Trước đây mẹ và dì Hoa nói chuyện, họ nói thời gian ngày càng trôi nhanh, dù có rảnh rỗi cũng không còn cảm giác như trước.” Khương Ninh đáp: “Bởi vì họ đã lớn”

“Tại sao lớn lên Lại không còn cảm giác như trước?” Tiết Nguyên Đồng không hiểu.

Khương Ninh nghĩ về những ngày sau khi tốt nghiệp, vì kế sinh nhai, bị cuốn vào những việc vặt vãnh, chạy đôn chạy đáo không ngừng, hắn suy nghĩ vài giây rồi nói: “Nhược vô nhàn sự quải tâm đầu, tiện thị nhân gian hảo thời tiết.” (Nếu không có chuyện gì vướng bận trong lòng, thì đó chính là thời khắc tốt đẹp nhất nhân gian.)

Tiết Nguyên Đồng nghe mà không hoàn toàn hiểu, nàng vẫn còn là một đứa trẻ, nàng hỏi: “Sau này ta cũng sẽ lớn lên chứ?”
Bình Luận (0)
Comment