Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 1239 - Chương 1240: Tìm Thấy (2)

Chương 1240: Tìm thấy (2) Chương 1240: Tìm thấy (2)Chương 1240: Tìm thấy (2)

Lựu đặt trong bát, không phải ở nơi khác, chính là được trồng ở huyện Đổ, tỉnh Vũ Châu, hạt rất lớn, giống như mã não, hạt trong suốt, vẻ ngoài hơi nổi bật.

Loại Lựu hắn ăn là vua của các loại lựu, một quả có trị mấy chục tệ.

Tiết Nguyên Đồng đã sớm chờ không nổi, nàng nói: "Ta chưa rửa tay.”

Trước khi ăn, nếu không rửa tay, nàng cảm thấy hơi ngại. Khương Ninh ngược lại không có gì, hắn thường xuyên dùng pháp lực ngưng tụ hơi nước để làm sạch da, toàn thân lúc nào cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Hắn cầm một quả tựu lên: "Há miệng”

Tiết Nguyên Đồng nghe lời: nAX~”"

Khương Ninh nhẹ nhàng thả hạt Llựu vào miệng nhỏ của Tiết Nguyên Đồng.

Nàng nhai nhai, vị chua ngọt của lựu rất đậm đà: "Còn muốn nữa”

Khương Ninh lại thả thêm một hạt nữa, nàng lại tiếp được ăn.

Hắn lại cầm một quả lựu lên, thấy Tiết Sở Sở nhìn với ánh mắt mong đợi, lần này hắn cầm hai quả, hỏi: “Cho ngươi một hạt nhé?”

Tiết Sở Sở liên tục từ chối. Trong lòng nàng thẹn thùng, sao nàng lại không biết xấu hổ như vậy chứti

Nàng cũng không phải Đồng Đồng, giống như một đứa trẻ.

“Ngươi muốn ăn thì tự lấy." Khương Ninh nói.

Nói xong, hắn lại ném ra một quả lựu.

Tiết Sở Sở cuối cùng cũng đợi được câu này, nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bỏ qua sự e dè, nhặt một quả lựu.

Khương Ninh nhìn thấy bộ dạng háo hức muốn được đút ăn của Đồng Đồng, hắn buồn cười: "Ngươi không sợ ta làm mất mặt ngươi sao?” Tiết Nguyên Đồng hừ một tiếng: "Ta cũng không phải Du... Ta đâu có ngốc như thế!”

Nói xấu sau lưng người khác là không tốt, Tiết Nguyên Đồng không muốn làm người như vậy.

Nghe vậy, Khương Ninh cười cười, Tiết Nguyên Đồng cũng cũng thấy buôn cười theo. Tiết Sở Sở thắc mắc: "Cái gì, cái øì, hai người có vẻ vui vẻ quá?”

Tối nay, nhóm chat lớp 8 trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tâm điểm của mọi cuộc bàn tán không ai khác chính là Sài Uy.

Trước đây, những người được Bàng Kiều cứu giúp đều là học sinh lớp khác. Hôm nay, lần đầu tiên có một bạn cùng lớp gặp phải tình huống này, lại có đương sự trong nhóm, nên chuyện này càng được bàn tán sôi nổi. Sài Uy bình thường nhắn tin trong nhóm, để nhanh chóng hòa nhập với lớp mới, trước đây tần suất nhắn tin của Sài Uy thậm chí còn vượt qua cả Đổng Thanh Phong.

Cảm giác tổn tại tương đối không thấp.

“A Uy, ngươi đừng có mà lẩn tránh nhé, tại sao không cảm ơn Bàng Kiểu đi?” Thôi Vũ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Liễu Truyền Đạo cũng vui sướng khi người gặp họa, trước kia hắn cảm thấy mình rất thảm, nhưng sau khi chứng kiến những gì Sài Uy trải qua, hắn mới bắt đầu cảm thấy may mắn.

Thì ra hắn không phải thảm nhất, vừa nghĩ tới cảnh Sài Uy bị Bàng Kiều, Lý Thắng Nam, vàTrương Nghệ Phỉ cùng nhau bắt nạt, Liễu Truyền Đạo lại tràn ngập cảm giác ưu việt nống đậm. Hắn tỏ vẻ cao thượng khuyên bảo: “A Uy, nói thật đi, Bàng Kiều đã cứu ngươi đúng không?”

Thôi Vũ: "Ngươi xem, ngay cả A Liễu cũng không chịu được nữa rồi.” Mạnh Quế: “Người phải biết ơn chứ.”

Một đám người ồn ào, muốn Sài Uy nói lời cảm ơn. Cường Lý nhìn không nổi nữa, hăn tức giận phản bác: "Các ngươi có thể đồng cảm một chút được không? Các ngươi biết Sài Uy đã trải qua những gì không?”

Thôi Vũ: "Ta biết mà!”

Gửi tin nhắn xong, Thôi Vũ Liền gửi thêm một loạt ảnh. Nội dung các bức ảnh toàn là cảnh tượng thảm hại của Sài Uy vào buổi sáng. Gương mặt nhăn nhó đau đớn, tư thế như muốn buông xuôi tất cả, tất cả đều cho thấy sự đau khổ của A Uy. "Có anh em nào có thể nghĩ ra một câu khẩu hiệu phù hợp với mấy tấm hình này không?"

Vương Long Long: "Xong đời, ta bị mỹ nữ vây quanh!"

[Sài Uy đã rời khỏi nhóm chat]

“Đậu má, Sài Uy out rồi!” “Cái gì, hắn out rồi á?”

"Đây là nhóm lớp mà?” "Tâm lý quá yếu, lúc trước Hổ Quân bị cấm chat nhiều lần còn không rời nhóm này."

Hoàng Trung Phi ra mặt: "Được rồi, mọi người bớt nói vài câu đi”

Thôi Vũ: "Ta đang giúp hắn sớm thoát khỏi đau đớn” Vương Yến Yến: "Thôi Vũ ngươi có ý gì, là chúng ta hại Sài Uy à? Để chữa bệnh cho Sài Uy, chị em chúng ta đã hy sinh lớn như vậy, mắt cá chân hắn bị thương rất nặng, chờ ngày mai khai giảng, chúng ta còn phải tiếp tục điều trị nữa”

Thôi Vũ: "Được rồi được rồi, ta đi báo cho hắn biết ngay." Thôi Vũ nhắn riêng cho Sài Uy: "A Uy, Bàng Kiều nói ngày mai sẽ tiếp tục massage chân cho ngưới, ngươi có vui không?"

Hắn gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện qua.

Sau đó, Thôi Vũ phát hiện, hắn đã bị xóa khỏi danh sách bạn tốt.

Đương nhiên, trong cả lớp, cũng không phải tất cả mọi người đều hả hê khi người gặp họa, ví dụ như Tân Hữu Linh, rất đồng tình với hắn. Thân là lớp trưởng, Tân Hữu Linh vân gửi tin nhăn: "Sao ngươi lại rời khỏi nhóm vậy?" Sài Uy nhìn thấy tin nhắn này, tay hắn siết chặt lấy điện thoại. Bình thường, đối mặt với Tân HữUu Linh xinh đẹp, hăn chắc chăn sẽ bắt chuyện. Nhưng bây giờ, hắn thực sự không còn tâm trí. Cuộc đời của hắn đã bị vấy bẩn, một vết nhơ mãi mãi không thể xóa nhòa.

Cường Lý nhắn tin riêng cho Sài Uy: "Ta giúp ngươi hỏi thăm” Sài Uy đau khổ vô cùng: "Không, ta không muốn nghe nữa!"

"Ngươi đừng kích động, đây thực sự là chuyện tốt. Ngươi cảm thấy hôm nay rất nhục nhã đúng không? Nhưng ngươi có biết không, trước ngươi, còn có hai người khác còn thảm hơn, đó là Thẩm Tân Lập lớp 9 và La Tuấn Lớp 11, cả hai đều bị Bàng Kiều hô hấp nhân tạo, ngươi hiểu ý của ta chứ?"
Bình Luận (0)
Comment