Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Chú Ý

Chương 148: Chú ý Chương 148: Chú ý

Lần này động tĩnh này khiến cho hàng trước những học sinh xuất sắc nhíu mày, Trần Khiêm bọn họ không còn thảo luận đề mục nữa, tiếng ồn ào từ phía sau truyền đến quá lớn, đã làm phiền đến bọn họ.

Bạch Vũ Hạ theo bản năng nhìn về phía Khương Ninh, chợt trong lòng sinh ra sự hoài nghi bản thân:

'Tại sao mình lại nhìn Khương Ninh?'

Bạch Vũ Hạ tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ Khương Ninh sẽ ra ngoài ngăn cản sao?

Cũng sẽ không.

Lần trước Bàng Kiều cùng Miêu Triết đánh nhau, hắn là người xem say sưa nhất.

Trừ phi Tiết Nguyên Đồng bị bắt nạt, hắn mới có thể ra mặt.

Nghĩ đến đây, Bạch Vũ Hạ nhìn về phía Tiết Nguyên Đồng, nàng đang nằm yên lặng trên bàn, giờ khắc này, Bạch Vũ Hạ lại có chút hâm mộ.

Không chỉ có Bạch Vũ Hạ, ngay cả Trần Khiêm cùng Đổng Thanh Phong bọn họ, nhao nhao hướng Khương Ninh nhìn lại.

Hy vọng Khương Ninh có thể đứng ra nói hai câu.

Ví dụ như Trần Khiêm có ý nghĩ này tương đối nhiều, thậm chí hy vọng Khương Ninh cùng Ngô Tiểu Khải đánh một trận, ác nhân còn cần ác nhân trị!

Dạy dỗ cho tên nhóc này một bài học, cho hắn biết lớp 8 không phải lớp 10, không phải nơi hắn muốn làm gì thì làm!

Còn về việc Khương Ninh có đánh thắng Ngô Tiểu Khải hay không, nói đùa gì vậy?

Mặc dù Ngô Tiểu Khải ở lớp 10 dùng cốt thép đánh bạn học vào bệnh viện, nhưng Khương Ninh ở lớp 8 nhiều lần lập uy, trước tiên đánh Tống Thịnh, sau đó lại lo chuyện bao đồng đánh Đặng Tường, mỗi lần đều nghiền ép giành chiến thắng.

Ngô Tiểu Khải là cái thá gì?

Đương nhiên, nếu có thể lưỡng bại câu thương, Trần Khiêm hết sức vui vẻ nhìn thấy.

Nhưng mà Khương Ninh vẫn như cũ ngồi vững vàng, cũng không như bọn hắn mong muốn.

Bóng rổ lại bật trở về, Ngô Tiểu Khải một sai lầm không đón được, đập trúng bàn của Đan Khải Tuyền.

Đan Khải Tuyền sắc mặt âm trầm, hắn ném bóng rổ trở về:

“Ngô Tiểu Khải ngươi chú ý một chút.”

Ngô Tiểu Khải tiếp lấy bóng rổ, không thèm để ý nói: “Lại không đập trúng ngươi, ngươi gấp cái gì?”

Tiếp đó hắn tiếp tục ném bóng.

“Ngươi người này một điểm tố chất cũng không có.” Đan Khải Tuyền mắng thầm.

Ngô Tiểu Khải tiếp tục ném bóng, cười nhìn hắn, khiêu khích nói:

“Ta liền ném bóng, ngươi có thể làm gì ta?”

“Có bản lĩnh thì xông vào?” Hắn lộ ra vẻ mặt chẳng thèm ngó tới.

Đan Khải Tuyền tính khí nóng nảy này thiếu chút nữa bùng nổ, hắn ấn lấy bàn, muốn đứng lên.

Nhưng mà cuối cùng không có bùng nổ, hắn tính khí là kém, nhưng không ngốc, hắn không sợ đánh nhau, Ngô Tiểu Khải hình thể ở đó, thật sự động thủ hắn có thể đánh ngã Ngô Tiểu Khải.

Đối phương liền có cơ hội cầm vũ khí.

Học sinh cao trung tuổi trẻ, trừ phi là đụng tới Khương Ninh loại người có thực lực tuyệt đối khác xa, dưới tình huống bình thường, thường thường một lời không hợp, trực tiếp động thủ.

Đan Khải Tuyền chủ yếu lo lắng chính là, nếu quả thật đánh nhau, sự tình làm lớn lên, hắn chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.

Ngô Tiểu Khải đem bạn học đánh vào bệnh viện, kết quả vẻn vẹn đổi lớp học.

Đan Khải Tuyền tinh tường điều này có ý nghĩa gì.

Nếu như mình cùng Ngô Tiểu Khải đánh nhau, đoán chừng sẽ gọi phụ huynh, có lẽ sẽ ký đại qua giải quyết.

Đan Khải Tuyền cảm thấy biệt khuất, cảm thấy bất công, phảng phất có một tầng quy tắc vô hình trở ngại lấy hắn, ước thúc hắn, một loại cảm giác có lực không chỗ dùng, hắn chỉ có thể nhịn.

Ngô Tiểu Khải thấy Đan Khải Tuyền túng, dẫn bóng động tác càng phách lối, bụi bặm trên mặt đất phảng phất đang vì hắn mà nhảy múa.

'Lớp này không ai có thể ngăn cản ta chơi bóng rổ!'

Ngô Tiểu Khải, với hành vi ngông cuồng, khiến đám bạn cùng lớp chỉ muốn lườm nguýt.

Trong bụng, Ngô Tiểu Khải thầm nghĩ: "Lũ ngu này biết gì, càng nhìn, ông đây càng quẩy!"

"Chụp, chụp!" - Hắn huýt sáo, động tác lố lăng ném bóng vào tường.

Nhìn bằng con mắt của Khương Ninh, Ngô Tiểu Khải chính là một tên đáng ghét, khiến người ta muốn cho một trận.

Thích chơi bóng rổ lắm à?

Khương Ninh đã lâu không chạm vào bóng rổ.

Hắn thôi thúc linh lực, hóa thành một bàn tay khổng lồ, chộp lấy quả bóng rổ đang bay.

Cùng lúc đó, ngón tay Khương Ninh khẽ động, vẽ ra một đạo linh trận cách âm. Do cảnh giới còn thấp, cộng thêm việc vội vàng bố trí, hiệu quả chỉ ở mức tạm chấp nhận được.

Nhưng cũng đủ rồi.

Khương Ninh điểm nhẹ ngón tay, linh trận vô hình tách làm hai.

Một vòng tròn nhỏ bay về phía trước, bao phủ Tiết Nguyên Đồng đang gục đầu trên bàn.

Linh trận này có thể chặn chín phần âm thanh.

Linh trận còn lại lớn hơn, như một tấm chắn, ngăn cách Ngô Tiểu Khải với các bạn học khác.

Linh trận này chỉ có thể giảm năm phần âm thanh.

Khương Ninh lại nhìn về phía Ngô Tiểu Khải.

Ngô Tiểu Khải đập bóng vào bảng, quả bóng nảy ngược trở lại, lần này hơi cao.

Ngô Tiểu Khải nhảy lên, hai tay giơ cao, chuẩn bị bắt bóng.

Theo lẽ thường, hắn sẽ bắt được.

Nhưng ngay lúc tay hắn sắp chạm vào bóng, Khương Ninh điều khiển bàn tay linh lực, như ma quỷ, chộp lấy quả bóng rổ.

Rồi đột nhiên bóp mạnh.
Bình Luận (0)
Comment