Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 155 - Chương 155: Không Nói

Chương 155: Không nói Chương 155: Không nói

Du Văn không nói, lần trước thua bóng bàn, nàng thay Dương Thánh trực nhật một tháng, vừa mới kết thúc không lâu, nàng chịu đủ rồi những tháng ngày đó.

Thẩm Thanh Nga đột nhiên lên tiếng: “Dương Thánh, ta cá cược với ngươi.”

Du Văn là tỷ muội của nàng, bình thường cùng nàng chơi đùa, nàng không thể nhìn tỷ muội bị bắt nạt.

Thẩm Thanh Nga được 113 điểm môn ngữ văn, hơn Dương Thánh một điểm, cho nên dám đánh cược.

Dương Thánh nghe lời này, lập tức vui vẻ, nàng nhìn Thẩm Thanh Nga không vừa mắt đã lâu, một mực không có cách nào, lần này đối phương thế mà nhảy ra, nàng nào sẽ bỏ qua:

“Được thôi, hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa.”

Tiết tự học buổi tối lớp thứ hai, bài thi của Khương Ninh được truyền xem một vòng ở phía sau, các bạn học hàng trước vì vậy mà biết điểm số ngữ văn của Khương Ninh.

Sắc mặt Trần Khiêm lại khó coi thêm mấy phần, nhưng mà, hắn không hề sợ hãi, Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng đi gần nhau, thành tích ngữ văn tốt là bình thường, hắn đang đợi thành tích khoa học tự nhiên, lật ngược tình thế!

Thẩm Thanh Nga âm thầm nghiến răng, nhất định là Tiết Nguyên Đồng đã giúp hắn, bằng không thì với trình độ của Khương Ninh, chắc chắn không thi được điểm số này.

Bất quá Tiết Nguyên Đồng hẳn là chỉ giỏi mỗi môn ngữ văn, dù sao nàng cũng là học sinh ban phổ thông, lại như vậy, cũng tuyệt đối không thể so sánh được với Khương Quân Long của ban thí nghiệm nhị trung. Nàng có Khương Quân Long trợ giúp, Khương Ninh không thể nào vượt qua nàng.

......

Buổi sáng, tiết toán học.

Giáo viên toán ôm bài thi bước vào lớp học.

“Cuối cùng cũng đến sao?” Trần Khiêm nhếch lên khóe miệng.

Giáo viên toán cười tủm tỉm, biết các bạn học nóng lòng, nàng không nói nhiều, trực tiếp đưa bài thi cho Đổng Thanh Phong, để hắn phát xuống.

Bài thi của Trần Khiêm vừa vặn đặt ở phía trước, hắn nhận lấy bài thi, nhìn thấy điểm số phía trên, lập tức nở nụ cười, điểm số cao hơn hắn tưởng tượng, vừa vặn đạt 130 điểm.

Phải biết lần này bài thi toán rất khó, 130 điểm tuyệt đối là sự tồn tại hiếm hoi, rất nhiều học sinh ban thí nghiệm cũng không đạt được.

Còn Tiết Nguyên Đồng, Trần Khiêm cười, có thể lên 105 coi như nàng không tầm thường.

Bên kia, điểm số của Bạch Vũ Hạ giảm, a, được 112 điểm, cũng là điểm số tốt.

Mình kém nàng hai điểm môn ngữ văn, nhưng toán học lại cao hơn nàng gần hai mươi điểm, cái gì là thực lực?

Đây chính là thực lực tuyệt đối.

Trong lúc nhất thời, Trần Khiêm không khỏi dương dương đắc ý, có một loại cảm giác khổ tận cam lai.

Hắn đã nghĩ đến kỳ nghỉ hè, đó là một khoảng thời gian gian nan. Biết mình chỉ có thể vào ban phổ thông của Tứ Trung, hắn đã lập lời thề, tham gia một hơi tám môn học thêm.

Người khác đang học, hắn cũng đang học, người khác đang chơi, hắn vẫn đang học, hắn một nắng hai sương, hắn phấn đấu quên mình, chỉ vì chứng minh...

Cuối cùng, ngày này đã đến!

Hắn sẽ thống trị lớp 8 với thân phận người đứng đầu lớp, sẽ được các bạn học ngưỡng mộ, được giáo viên chủ nhiệm lớp 1 mời đến lớp 1 học tập.

Không sai, Trần Khiêm đã sớm biết rõ, một số học sinh có thành tích tốt, có thể chuyển từ ban phổ thông sang ban thí nghiệm.

“Thanh Phong, ngươi được bao nhiêu điểm?” Trần Khiêm hỏi.

“125.”

Trần Khiêm sau khi nghe, cười cười, Thanh Phong vẫn có thực lực, chỉ là còn trẻ, không thể so sánh với mình.

Hắn nói: “Cũng được, xem ra lớp chúng ta, người đứng đầu toán học ngoài ta ra không còn ai khác.”

Sắc mặt Đổng Thanh Phong có chút kỳ quái.

Trần Khiêm nói: “Nhìn ngươi có vẻ không vui, chẳng lẽ tức giận sao, này, hôm nay ta vui vẻ, tối nay mời ngươi ăn đồ nướng.”

Đổng Thanh Phong nói: “Ngươi không phải là người đứng đầu toán học lớp chúng ta.”

Hắn là người phát bài thi, mỗi lần phát bài thi, sẽ liếc nhìn thành tích của đối phương.

Trần Khiêm kinh hãi, lớp 8 lại có nhân tài ẩn giấu:

“Còn có ai cao hơn tớ?”

Không đợi Đổng Thanh Phong trả lời, giáo viên toán trên bục giảng, cười tủm tỉm nói:

“Lần kiểm tra tháng này, lớp chúng ta có hai bạn đạt điểm tối đa môn toán, một là Tiết Nguyên Đồng, người còn lại là Khương Ninh.”

Giọng nói của giáo viên toán rất dịu dàng, nhưng lại vang vọng trong đầu Trần Khiêm:

“Điểm tối đa môn toán là bao nhiêu nhỉ? À, là 150, hơn ta 20 điểm.”

Hắn lặp lại một lần nữa: “À, hơn ta 20 điểm.”

Trần Khiêm cảm thấy trời đất quay cuồng, mẹ nó, ghế của trường này cũng quá lung lay...

Mã Sự Thành trố mắt nhìn bài thi toán max điểm của Khương Ninh, miệng giật giật không nói nên lời. Hắn nhìn lại bài thi toán 48 điểm của mình, lòng chìm xuống đáy vực. Bình tĩnh cái nỗi gì!

Đây chỉ mới là bắt đầu, theo từng môn học công bố kết quả, Mã Sự Thành từ từ hóa đá.

Cảnh Lộ lo lắng như kiến bò chảo lửa.

Ban đầu, nàng tưởng thành tích Khương Ninh cũng thường thường bậc trung như mình, còn mơ mộng được ngồi cùng bàn với hắn.
Bình Luận (0)
Comment