Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 192 - Chương 192: Lạc Vân Tông Khương Lão Tổ

Chương 192: Lạc Vân Tông Khương lão tổ Chương 192: Lạc Vân Tông Khương lão tổ

Từ sư thúc vung tay áo, một cái quầng sáng màu trắng to lớn nhanh chóng triển khai, bao phủ ngọn núi trăm dặm, tránh cho bị ngọn lửa bỏng rát. Văn Nguyệt Hàm là Kim Đan tu sĩ, thị lực rất tốt, nàng nhìn về phía bạch y thân ảnh trong người lửa khổng lồ đó, bạch y nam tử chừng hai bảy tuổi, dung mạo tuấn mỹ vô song, ánh mắt như có núi sông nhật nguyệt, chỉ là trong đó không có bất luận cảm xúc sắc thái gì, giống như một hồ nước lạnh băng. Chạm đến cặp mắt đó, vẻ ngưỡng mộ trên mặt Văn Nguyệt Hàm chậm rãi tiêu tán, đổi thành cô đơn.

‘Tham Sinh Băng Phách Quyết’ tu luyện đến mức tận cùng, cả người không có bất kỳ hỉ nộ ai nhạc gì. Mỗi khi Văn Nguyệt Hàm một mình đối mặt Khương Ninh thì sẽ cho rằng hắn không phải một người mà là một khối con rối, con rối không có bất cứ tình cảm gì.

Nàng nặn ra một nụ cười: “Sư phụ, rõ ràng Khương sư huynh lạnh nhạt như vậy, tại sao Nguyên Anh chân thân của hắn là một người lửa khổng lồ?”

“Không nên là người băng khổng lồ sao?”

Từ sư thúc khoanh tay mà đứng, hắn nhìn ngọn lửa chiếm cứ nửa bầu trời, bỗng nhiên nói: “Khương sư huynh ngươi có thiên linh căn là Hỏa linh căn.”

Văn Nguyệt Hàm và Lỗ Văn Hào không thể tưởng tượng, đồng thời ra tiếng: “Hỏa linh căn, như vậy tại sao hắn có thể tu ‘Tham Sinh Băng Phách Quyết’?”

Từ sư thúc lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng, nếu không phải hôm nay sắp tham gia Bắc Dình nghị sự, chuyện này hắn sẽ không nói ra, nhưng mà lần này đi, sợ là sinh tử khó liệu, tương lai sớm muộn gì cũng phải giao lại tông môn cho hai người.

Một bạch y thân ảnh đứng ở trên tay người lửa khổng lồ, bàn tay lửa to nắm lấy bạch y, độ ấm nóng rực không thể thương hắn chút nào. Người lửa khổng lồ đi tới trước, mặt đất xóc nảy chấn động, thân hình lớn của hắn kéo thành hình cung, bàn tay khổng lồ dứt khoát ném mạnh ra, bạch y nhân lôi theo lực lượng vô cùng lớn, thân hình bay ra, nháy mắt đâm thủng trời cao.

“Ầm ầm ầm!” Tiếng nổ vang chấn triệt thiên địa, không trung nùng vân bị dòng khí vô cùng cường đại chém làm hai nửa, một đạo bạch ngân kéo dài ra ngàn dặm.

Từ sư thúc thu ánh mắt, nhìn về phía hai đồ đệ, ánh mắt khinh thường.

Văn Nguyệt Hàm muốn nói chuyện nhưng lại không nói.

Lỗ Văn Hào đang chơi hồ lô cúi thấp đầu, mỗi lần nhìn thấy Khương Ninh sính uy, hắn sẽ có cảm giác mình sống tệ như chó, rõ ràng đồng thời nhập môn, kết quả người ta đã Nguyên Anh đại viên mãn, mà mình còn Kim Đan Cảnh.

“Cũng may Khương sư huynh đạo lữ không nhiều như ta.” Lỗ Văn Hào an ủi mình như vậy, sau đó dễ chịu rất nhiều.

“Lỗ Văn Hào.” Từ sư thúc điểm danh.

“Có!”

“U Tuyệt Lĩnh xuất hiện hai dị vực Kim Đan ma tu, dám cướp sạch linh dược viên Yến gia, Yến gia lão tổ cầu viện, ngươi đi một chuyến đi!” Từ sư thúc nói, chuẩn bị tìm chút chuyện cho đại đồ đệ làm.

Lỗ Văn Hào vừa nghe Kim Đan ma tu, hoảng hốt: “Sư phụ, ngươi muốn cho đồ nhi đi chịu chết sao!?”

Từ sư thúc tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Mới vừa đột phá Kim Đan.”

“Thì ra là thế, mấy tiểu Kim Đan mà dám kiêu ngạo ở địa giới Lạc Vân Tông ta như vậy, quả là khinh tông ta không người, xem Lỗ Chân Nhân ta thu thập bọn họ!” Lỗ Văn Hào sắc mặt nghiêm lại, lời nói hùng hồn.

Hắn ném hồ lô, hồ lô lớn như bầu rượu biến thành vài chục trượng, hắn cưỡi hồ lô ngự phong rời đi.

Nhìn nghiệt đồ rời đi, Từ sư thúc nhìn về phía một nghiệt đồ khác, hắn ném ra một cái thuyền nhỏ lớn bằng bàn tay: “Tạm dùng đi, ngươi đi Vạn Hồn Tông xem Khương lão tổ ngươi.”

“Ta đi tông môn đi dạo.” Từ sư thúc ném lại một câu, nhấc chân, súc địa thành thốn, vượt qua khoảng cách mấy trăm mét.

Thấy pháp bảo thuyền nhỏ đó, Văn Nguyệt Hàm vội vàng ôm đến trong lòng ngực, đây là phi hành pháp bảo của sư phụ, khó được hôm nay hắn hào phóng như thế.

……

Văn Nguyệt Hàm đuổi tới Vạn Hồn Tông, thấy được một tòa núi cao cắt thành mấy tiệt, mặt vỡ cực kỳ bóng loáng, tựa hồ là bị một kiếm chém thành như vậy. Chủ mạch Vạn Hồn Tông vốn cao hai ngàn trượng, bây giờ chỉ có năm trăm trượng.

Năm trăm trượng, một con báo tím cực đại nhuộm đầy tử huyết, nằm rạp trên núi, chết thê thảm. Văn Nguyệt Hàm biết đó là yêu thú của Vạn Hồn Tông, cảnh giới Nguyên Anh, bây giờ cũng đã chết. Nàng tiếp tục đi tới trước, trên bầu trời linh quang lập loè, hai tông tu sĩ liều chết tranh đấu, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết, bóng người từ không trung rơi xuống.

Văn Nguyệt Hàm bay đến sau núi, trong thần thức, Khương sư huynh đứng trước đó không xa, thân hình vẫn không nhúc nhích. Văn Nguyệt Hàm từ linh chu rơi xuống, dừng ở phía sau Khương Ninh. Nàng nhìn bạch y thân ảnh phía trước, tâm tư lưu chuyển, cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng than nhẹ: “Khương sư huynh, tại sao ngươi lại nhìn chằm chằm mấy cây hòe đó?”

Nàng nhận ra mấy cây đó, tuy rằng quý hiếm nhưng lại không chỗ đặc biệt.

Khương Ninh không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng. Hồi lâu, hắn duỗi tay trảo một cái, xốc toàn bộ ngọn núi lên, một cái tay khác họa ra một đạo linh trận môn thật lớn, hắn mang theo ngọn núi rảo bước tiến vào cửa, biến mất không thấy.

Văn Nguyệt Hàm nhìn linh môn đóng cửa, biểu cảm ngạc nhiên, chợt hung hăng dậm chân! Rõ ràng Khương sư huynh biết trận pháp, tại sao không dẫn mình theo, nàng còn phải bay trở về!

Mười ngày sau, Khương Ninh đứng ở bên vách núi, bên cạnh mấy cây hòe. Độn quang màu vàng chợt lóe, Từ sư thúc dừng ở bên người hắn.
Bình Luận (0)
Comment