Chương 210: Ta đã cược thì phải chịu thua (3)
Chương 210: Ta đã cược thì phải chịu thua (3)
Hồ Quân nghe những nghi vấn này thì lộ ra một nụ cười hàm hậu, nói: “Không cần lo lắng, bánh ngọt ta đặt không phải loại bơ động vật quý giá kia, mà là dùng bơ thực vật, lớp trưởng đề cử cho ta một cửa hàng hẻo lánh, giá cả rất thực dụng, 138 một cái, rất lớn, tuyệt đối đủ mỗi bạn học ăn hai miếng!”
Rất nhiều bạn học không hiểu cái gì là bơ thực vật, cái gì là bơ động vật, nhưng cảm thấy Hồ Quân rất hiểu, vì thế không còn thanh âm nghi ngờ nào nữa.
Sau khi Hồ Quân nói xong, quyết định vấn đề dự toán cho bữa tiệc mừng năm mới lớp 8.
Kế tiếp, ủy viên văn nghệ Thẩm Thanh Nga.
Nàng đứng ở vị trí không có truyền thông che chắn, mặc áo bông màu xám sữa, phối hợp với quần jean màu xanh sữa, hai chân thẳng tắp, đứng thẳng một cách xinh đẹp.
Thu hút rất nhiều ánh mắt nam sinh, bộ dạng của Thẩm Thanh Nga vốn đã không tệ, hơn nữa gần đây nàng học cách ăn mặc, bề ngoài càng xinh đẹp hơn vài phần.
Chú ý tới ánh mắt của bạn học trong lớp, Thẩm Thanh Nga đứng ở trên bục giảng, đáy lòng có một chút hư vinh.
Nàng liếc mắt đảo qua Khương Ninh, đối phương vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, giống những bạn học khác.
Trong lòng Thẩm Thanh Nga cười nhạt, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Chào mọi người, đêm giao thừa phải biểu diễn tiết mục, nếu không mọi người chỉ ăn đồ ăn quá khô khan, cho nên, hi vọng mọi người hăng hái đăng ký tiết mục.”
Lời này vừa nói ra, bạn học trong lớp đầu tiên là im lặng, tuy rằng đã khai giảng gần bốn tháng, nhưng thật ra bạn học trong lớp cũng không tính là quá quen thuộc, nếu như đi lên biểu diễn tiết mục, trước mặt mọi người, luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
Thẩm Thanh Nga đã sớm đoán được một màn này, nhưng nàng đã có chuẩn bị, đang định thả con tép bắt con tôm, đột nhiên một giọng nói vô cùng trung khí vang lên.
“Ta muốn đăng kí tiết mục!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều quay đầu lại, vậy mà lại là Ngô Tiểu Khải.
Lúc này, tất cả bạn học hàng sau nhìn cậu, Mã Sự Thành kêu lên: “Ngô Tiểu Khải, ngươi có tài nghệ gì không?”
Quách Khôn Nam nói: “Ngô Tiểu Khải đừng làm hỏng, đó là tiệc mừng năm mới nghiêm túc!”
Ngô Tiểu Khải không trả lời, hắn chỉ nhìn Thẩm Thanh Nga, lặp lại: “Ta muốn đăng kí tiết mục!”
Mã Sự Thành lại cao giọng nói: “Ngô Tiểu Khải, ngươi đừng nói muốn đăng ký tiết mục gì.”
Thẩm Thanh Nga cũng có chút kỳ quái, nàng vẫn có chút ấn tượng đối với Ngô Tiểu Khải này, hắn không phải người tốt.
“Được, Ngô Tiểu Khải, ngươi nói tiết mục biểu diễn đi.”
Ngô Tiểu Khải lấy ra quả bóng rổ từ dưới băng ghế, vô cùng thần khí, thanh âm âm vang hữu lực:
“Ta muốn chơi bóng rổ!”
“Ta sẽ chơi bóng rổ cho tất cả mọi người.”
Các bạn học cười vang cả lớp.
Đầu Thẩm Thanh Nga nhất thời hiện lên vệt đen, mọi người đã sớm xem qua bóng rổ của Ngô Tiểu Khải rồi, còn có thể chơi trò gì nữa?”
“Ngô Tiểu Khải, rất cảm ơn cậu đã đăng ký, nhưng mà.” Nàng nói được một nửa, chỉ thấy trên mặt Ngô Tiểu Khải hiện ra thần sắc khinh thường: “Ta chơi bóng rổ mười mấy năm, nhảy múa đường phố bảy năm, đến lúc đó biểu diễn cho mọi người một quả bóng rổ phối hợp với khiêu vũ đường phố, mọi người sẽ khiếp sợ.”
“Đùa gì vậy, bóng rổ và vũ đạo?” Mã Sự Thành kinh ngạc.
Quách Khôn Nam cũng mơ hồ: “Đó là thứ quỷ quái gì vậy?”
Thẩm Thanh Nga vốn định từ chối, nhưng nghe thấy trong bóng rổ có thêm múa đường phố, hẳn là sẽ có chút mới mẻ, hơn nữa Ngô Tiểu Khải là người đầu tiên báo danh, không thể đả kích tính tích cực của bạn học.
Nàng suy nghĩ một chút, xác định nói: “Được, hiện tại đã có một tiết mục, bạn học có tài nghệ, tiếp tục đăng ký, nhất định phải làm tốt bữa tiệc mừng năm mới.”
Bạn học trong lớp, thấy Ngô Tiểu Khải có thể đăng ký, chơi bóng rổ cộng thêm khiêu vũ còn gọi là tài nghệ sao?
Luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bởi vậy, các bạn học không cảm thấy xấu hổ, Ngô Tiểu Khải có thể chọn được, bọn họ chắc chắn có thể đi lên chơi một chút.
Có người nói: “Thẩm Thanh Nga, ta có tài nghệ.”
“Ta cũng có tài nghệ.”
Thôi Vũ nói: “Ta sẽ khai hỏa chỉ!”
Thẩm Thanh Nga hết chỗ nói, phía trên một người chơi bóng rổ còn chưa đủ, đây lại là cái đồ chơi gì nữa vậy?
Có người hỏi: “Ồn ào thế?”
“Bốp!” Thôi Vũ đánh ra một tiếng thật vang.
Thẩm Thanh Nga phục, nàng nói: “Cái này, có chút không được, chủ yếu là, ừm, khá đơn điệu.”
Quách Khôn Nam đã theo dõi Thẩm Thanh Nga từ lúc khai giảng, nhưng hắn tương đối lý trí, vẫn không xuống tay, lúc này Thôi Vũ bị từ chối, hắn nói:
“Ta có tài nghệ, ta biết nói hài kịch.”
Hài kịch, cái này cũng được, cuối cùng có cái bình thường, Trầm Thanh Nga gật đầu: “Được, Quách Khôn Nam trúng cử rồi.”
Lần này các bạn học càng hăng hái, nhao nhao nói ra tài nghệ của bọn họ, Vương Long Long nhìn qua lớp học lộn xộn, thầm nghĩ thời điểm chứng minh của mình đã tới, lúc này đây hắn muốn xuất hiện trên lớp, để cho bạn học trong lớp nhớ kỹ hắn!
Đặt nền tảng tốt để sau này tranh cử lớp trưởng.
Vương Long Long dũng cảm nói: “Ta biết moonwalk, chính là Mike Jackson!”
Moonwalk là một tác phẩm kinh điển vĩnh cửu, Thẩm Thanh Nga lại đồng ý.
Mã Sự Thành nhìn thấy huynh đệ tốt lên, hắn đi theo các bạn học xen vào, nói:
“Ta, ta cũng có tài nghệ.”
Tiếng nói này vốn lẫn vào trong đám bạn học, cũng không rõ ràng lắm, nhưng kết quả Thẩm Thanh Nga vừa hay nghe được, nàng hỏi: “Mã Sự Thành ngươi có tài nghệ gì sao?”