Chương 227: Tiệc tối (2)
Chương 227: Tiệc tối (2)
“Ngươi có lòng.” Khương Ninh cầm hộp, không nặng.
Có bánh kem hắn vẫn tương đối vừa lòng, lần này Hồ Quân mua bánh kem, tuy rằng kích cỡ lớn nhưng dù sao cũng là một trăm ba mươi tám đồng, trong lớp mỗi người chia không đến hai miếng.
Không bằng Khương Ninh tự mang bánh kem, trên thực tế, tiệc tối Nguyên Đán cũng có chút học sinh sẽ tự mình đem theo đồ ăn.
“Được, vậy chúc các ngươi chơi vui vẻ.” Trước khi đi, Thiệu Song Song nhìn thoáng qua Tiết Nguyên Đồng, trong lòng cảm thấy tiểu nữ sinh này nhan sắc thật là tinh xảo, giống như búp bê sứ.
Nhưng mà nàng cũng rất hâm mộ, có thể được Khương Ninh dẫn theo bên cạnh đủ để chứng minh nàng may mắn như thế nào.
Thiệu Song Song đánh xe rời đi, Khương Ninh xách hộp theo Tiết Nguyên Đồng về trường học.
Tiết Nguyên Đồng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nàng còn nhớ rõ, vừa rồi nữ nhân xinh đẹp đó nói “Bánh kem”, “Quả khô”, “Thịt khô”.
“Khương Ninh, trong hộp là đồ ăn ngon sao?” Tiết Nguyên Đồng thử hỏi.
“Đúng vậy, như thế nào, ngươi muốn ăn?” Hắn nhìn lại đây.
“Ta chỉ hỏi một chút.” Tiết Nguyên Đồng ánh mắt mơ hồ: “Ta mới vừa ăn cơm chiều, ăn không vô.”
Quán thịt bò.
Trần Tư Vũ mới vừa lấy bánh bột ngô, nàng đến tiệm, tìm được bàn của tỷ tỷ, bên cạnh bàn còn có Dương Thánh và Bạch Vũ Hạ.
Nữ sinh lớp tám cũng chia nhóm mà chơi, Thẩm Thanh Nga và Du Văn, Giang Á Nam, bọn họ một nhóm, mấy đóa kim hoa là một nhóm, bên Trần Tư Vũ cũng như thế.
Trần Tư Vũ đưa mấy cái túi trên tay cho các nàng. Trong túi đựng bánh ga to và bánh trứng, quán thịt bò này hương vị rất tốt, chỉ không có bánh bột ngô, chỉ có bánh bao hấp, hơn nữa ăn không ngon lắm, cho nên các nàng mới ra ngoài mua bánh bột ngô.
Lúc ăn cơm, Trần Tư Vũ nói: “Hình như nhà Khương Ninh rất có tiền, vừa rồi nhìn thấy tỷ tỷ hắn đưa đồ cho hắn, tỷ tỷ hắn trang điểm rất đẹp, rất có khí chất.”
“Còn chạy một chiếc xe rất đẹp.” Trần Tư Vũ không biết đó là xe gì, nhưng liếc mắt một cái là thích, rõ ràng so với ô tô mà nàng thấy hàng ngày thì cao cấp hơn nhiều.
Bạch Vũ Hạ để một chút ớt cay vào canh thịt bò, dùng muỗng quấy quấy, nàng nói: “Trong nhà Khương Ninh vốn dĩ không kém.”
Khương Ninh ngồi sau bàn nàng, ngày thường tiếp xúc tương đối nhiều, có khi Bạch Vũ Hạ di động không điện, thường sẽ mượn cục sạc của Khương Ninh.
Có một lần nàng cầm đi nạp điện, di động không nạp được điện, còn tưởng rằng cục sạc của Khương Ninh đột nhiên hỏng, nàng nói cho Khương Ninh, Khương Ninh mày không nhíu một cái. Cục sạc apple quá mắc, như vậy đủ thấy hắn một chút cũng không để bụng những tiền đó.
Sau đó Bạch Vũ Hạ mới phát hiện hóa ra là do di động quá lạnh cho nên không sạc được. Nàng lên mạng tra, phát hiện đúng là iPhone quá lạnh sẽ không sạc được, nàng lấy găng tay ủ cho ấm mới sạc được.
Dương Thánh nói: “Hình như Khương Ninh từ trấn tới, lần trước ta nghe mấy người Thẩm Thanh Nga nói.”
Ngay sau đó nàng lại nói: “Quản những thứ này để làm gì, ăn cơm đi.”
Bạch Vũ Hạ đẩy lọ ớt cay cho nàng: “Ăn không?”
Dương Thánh nhìn ớt cay đỏ rực bên trong, ánh mắt hoảng sợ, xua tay: “Không được không được.”
Bạch Vũ Hạ cười khẽ, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, Dương Thánh mặt ngoài tùy tiện nhưng thực tế không dám ăn cay, không dám uống rượu, rất là thú vị.
“Buổi tối ngươi sẽ khiêu vũ?” Trần Tư Vũ hỏi.
“Đúng rồi.” Bạch Vũ Hạ đem quần áo tới trường học.
“Vậy đợi lát nữa ngươi đến ký túc xá ta thay, sau đó bên ngoài tròng áo lông vũ, như vậy chờ ngươi biểu diễn xong, không cần đến ký túc xá thay.” Bên cạnh, tỷ tỷ Trần Tư Tình là học sinh nội trú.
“Được.” Bạch Vũ Hạ cũng nghĩ như vậy.
“Hạ Hạ, dáng người ngươi tốt như vậy, lần này nữ sinh trong lớp học sẽ ghen ghét với ngươi.” Trần Tư Vũ nói.
Bạch Vũ Hạ lắc lắc cái muỗng, ý cười không tiêu tan: “Chẳng lẽ ngày thường các nàng không ghen ghét sao?”
……
Buổi tối, 7 giờ.
Tòa nhà của lớp tám, các lớp vì nghênh đón Nguyên Đán, bố trí phòng học đơn điệu thành các loại phong cách, tiệc tối còn không có bắt đầu, các ban đã vang lên tiếng nhạc.
Lớp 8, bàn ghế đầy phòng học được chuyển qua ba phương hướng Đông Nam Bắc trong phòng học. Các bạn học ngồi xuống sát vách tường, cách bàn nhìn về phía đất trống giữa phòng học.
Người chủ trì tiệc tối Nguyên Đán là uỷ viên nghệ thuật Thẩm Thanh Nga và uỷ viên học tập Đổng Thanh Phong, hôm nay hai người một người đẹp trai, một người mỹ lệ, khiến cho các bạn học xung quanh mở rộng tầm mắt.
Mà lớp trưởng Hoàng Trung Phi và uỷ viên sinh hoạt Hồ Quân thì ôm túi, chia đồ ăn vặt cho mọi người. Hạt dưa, đậu phộng ngũ vị hương, kẹo, chocolate, bánh quy, thêm một lọ vượng tử.
Vốn dĩ bố trí lớp tốn không ít tiền, lại mua bánh kem lớn, còn chia mấy thứ này là bọn họ đã tiết kiệm tiền lắm rồi.
Hoàng Trung Phi chia xong, giống như những bạn học khác, ngồi xuống.
Hiện trường tiếp tục được Đổng Thanh Phong và Thẩm Thanh Nga chủ trì.
“Các bạn học thân ái!” Đổng Thanh Phong.
“Mọi người.” Thẩm Thanh Nga.
“Chào buổi tối!” Hai người cùng kêu lên, phối hợp ăn ý.
Hàng phía sau, Quách Khôn Nam nhìn cảnh này, có chút không thoải mái, tại sao hai người này xứng đôi như thế, từ khai giảng hắn đã nhắm vào Thẩm Thanh Nga, tuy rằng vẫn luôn không theo đuổi nhưng trong lòng vẫn có chút ý tưởng.
Lúc này, nhìn như vậy quá khó chịu!
Quách Khôn Nam muốn nghe ý tưởng của Đan Khải Tuyền, quay đầu thấy Đan Khải Tuyền đang nhìn chằm chằm Bạch Vũ Hạ, hắn dọc theo ánh mắt Đan Khải Tuyền nhìn lại.