Chương 243: Thật sự chỉ có một chút
Chương 243: Thật sự chỉ có một chút
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trên mặt Tiết Nguyên Đồng tràn đầy vẻ đắc ý, nàng hăng hái: “Hừ hừ hừ, biết sự lợi hại của ta rồi chứ!”
Tiết Sở Sở bên cạnh: ...
Lúc trước nàng thấy Khương Ninh lén đổi quân cờ, còn từng kêu oan cho Tiết Nguyên Đồng, ai ngờ, hai người này hoàn toàn là người một đường, giảo hoạt như nhau.
Uổng cho lòng tốt vừa rồi của nàng.
Sau khi Tiết Nguyên Đồng thắng một ván, cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng, nàng lại nhìn Khương Ninh, đã có loại cảm giác nhìn bại tướng dưới tay.
Nhưng nàng rất có phong phạm người thắng, chắp tay về phía Khương Ninh:”Hôm nay hai người chúng ta, kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài, núi cao nước chảy gặp tri âm, không tồi không tồi, hôm khác chúng ta lại tái chiến.”
Khương Ninh trả lời: "Được, hôm khác.”
Sau đó Tiết Nguyên Đồng nhìn về phía Tiết Sở Sở, lại mời: “Sở Sở, ta nhớ là ngươi biết chơi cờ vua.”
Tiết Sở Sở đương nhiên là biết, hơn nữa kỳ nghệ không kém, bởi vì mẹ nàng chơi cờ vua rất nhiều, nàng kế thừa kỳ nghệ của mẹ, cũng nâng cao một bước.
Nhưng Tiết Sở Sở vô cùng khiêm tốn, nàng rụt rè nói: “Biết một chút.”
Vậy chúng ta đến chơi một chút đi, ta chơi cờ siêu lợi hại, dạy ngươi vài chiêu, về sau ngươi gặp được người chơi cờ lợi hại, cam đoan thắng hắn!”
“Cái này... Ngươi tự tin như thế sao?” Tiết Sở Sở nhất thời nghẹn lời.
Nàng chỉ khiêm tốn một chút, thật ra tài đánh cờ của nàng thật sự rất tốt.
Tiết Sở Sở tựa vào tường xem tiếng Anh, dựa theo thường ngày, nàng vẫn đọc sách, nhưng vừa rồi nhìn thấy Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh chơi cờ tướng, nàng vốn có chút động tâm.
Ngoại trừ học tập ra, sở thích của Tiết Sở Sở rất ít, cờ tướng xem như một trong số đó, hơn nữa, chơi cờ tướng với Tiết Nguyên Đồng nhất định sẽ rất thú vị chứ?
Nàng có chút do dự.
Khương Ninh nói một câu: “Muốn chơi thì chơi một ván đi, sắp ăn cơm rồi, huống hồ lúc này ngươi cũng đọc sách không vào?”
Con ngươi cắt nước của Tiết Sở Sở dời về phía Khương Ninh, vừa rồi hai người chơi cờ tướng, nnagf học thuộc từ đơn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bàn cờ một cái, e là đã bị Khương Ninh phát hiện.
“Ừ được, Đồng Đồng chúng ta chơi một ván.” Tiết Sở Sở khép quyển sổ tiếng Anh lại, bỏ vào túi áo bông.
“Chỉ chơi một ván thôi.”
Nàng lại nói một chút, miễn cho Tiết Nguyên Đồng thua, quấn lấy nàng muốn chơi.
Nàng ngồi trên ghế tiểu mã, cách Tiết Nguyên Đồng một bàn cờ.
Tư thế ngồi của Tiết Sở Sở vô cùng đoan chính, giống như tiểu thư khuê các.
Tiết Nguyên Đồng thì có vẻ hết sức tản mạn, có lẽ là thấy Sở Sở quá chỉnh tề, Tiết Nguyên Đồng học theo ngồi dậy, sửa sang góc áo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm chỉnh của nàng, lộ ra nụ cười dịu dàng, giống như tiểu thục nữ được giáo dưỡng tốt.
Theo đó, nàng lại giống như quân tử bình thường, bàn tay nhỏ bé đặt đến trước người, làm ra một tư thế “Mời”.
“Sở Sở, xin chỉ giáo.”
Tiết Sở Sở mỉm cười nhẹ, áp lực gia đình quanh năm, làm cho nàng rất ít cười, nhưng khi cười, môi mỏng mím lại, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoáng chốc ngọt ngào hẳn lên.
“Đồng Đồng, xin chỉ giáo.”
Bắt đầu ván cờ.
Vài phút sau, Tiết Nguyên Đồng vỗ một cái lên bàn, chấn động đến chiếc bàn run rẩy, nàng hét lớn: “Chiếu tướng!”
“Tuyệt!”
Tiết Nguyên Đồng khí thế mười phần, mỗi lần ‘Chiếu tướng', nàng nhất định sẽ hô to lên.
Tiết Nguyên Đồng nhìn đội hình Tiết Sở Sở bị nàng giết tan thành từng mảnh nhỏ, trong lòng thỏa mãn một cách dị thường, trước thắng Khương Ninh, sau thắng bạn thân, chuyện này cũng quá là vui sướng rồi.
“Ha ha ha, Sở Sở, cậu nói không sai, cậu quả nhiên chỉ biết một chút.”
Tiết Sở Sở không nói một lời.
Nàng có chút hoài nghi thực lực của mình, rõ ràng nàng rất lợi hại mà? Vì sao lại bại nhanh như vậy?
Tiết Nguyên Đồng dọn bàn cờ xong, hỏi: “Còn tới không?”
Cô nhớ Sở Sở nói chỉ chơi một ván.
Tiết Sở Sở không trả lời, mà trực tiếp đẩy quân cờ đi một bước.
…
Cơm trưa ăn ở phòng bếp nhà Tiết Nguyên Đồng.
Phòng bếp cũng không lớn, ngoại trừ bếp đất, vị trí trống bên này có chút nhỏ.
Ba người ngồi vây quanh bàn, dì Cố và Hoa Phượng Mai, một người đang xới cơm, một người đang xới thức ăn.
Bởi vì trong phòng bếp có bếp lò nhóm lửa, cho nên hơi ấm áp hơn bên ngoài một chút, Khương Ninh lại thúc giục pháp lực, nhiệt độ trong phòng cao hơn một chút.
Tiết Nguyên Đồng cởi bỏ áo bông nhỏ bên ngoài, lộ ra áo len thỏ bột, sau khi giải trừ trói buộc, chờ ăn cơm, thuận tiện cho nàng phát huy toàn bộ thực lực.
“Khương Ninh, ngươi gần cửa nhất, giúp ta đặt lên giường.”
Khương Ninh nhận lấy quần áo, phía trên còn có chút nhiệt độ còn sót lại, hắn cầm quần áo đi ra cửa phòng bên cạnh.
Dì Cố bưng một chậu rau lớn, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Tiết Nguyên Đồng nuốt nước miếng: “Đây là thịt cừu tươi sáng sớm mẹ ta đi chợ mua. Hương vị của thịt cừu nướng bún bắp cải rất là ngon!”
“Mùa đông ăn một miếng, ấm áp cả con người!”
“Một nồi lớn như vậy, đủ cho tất cả chúng ta ăn.”
“Còn có măng mùa đông xào thịt khô, đây là thịt khô mẹ ta làm, phối hợp với măng mùa đông xào, đặc biệt ngon, măng còn thơm thịt khô!”
Mỗi lần dì Cố mang lên một món, đều giới thiệu một lần, khiến dì Cố rất bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, nước miếng của ta sắp chảy ra rồi.”
“Ha ha.”
Hoa Phượng Mai bưng cháo khoai lang lên, bát nhà Tiết Nguyên Đồng là inox, bát giữ ấm hai tầng, cháo khoai lang đựng ở bên trong, cho dù là mùa đông, thật lâu cũng sẽ không lạnh.
“Đây là khoai lang dì Hoa cố ý mang từ trong thôn về, rất ngọt.” Dì Cố nói.