Chương 245: Vận may của ta đã biến mất rồi!
Chương 245: Vận may của ta đã biến mất rồi!
“Một tháng khấu trừ năm bảo hiểm và một ký quỹ, tới tay năm ngàn, bao một bữa buổi trưa, ngày lễ có quà tặng.” Dì Cố nói như thế, sau đó nhìn biểu cảm trên mặt tỷ muội tốt, vậy mà bà lại có chút sảng khoái.
Cho dù trên phương diện nào, dì Cố đều cực kỳ hài lòng với công việc này, môi trường công ty tốt, người trong công ty cũng tốt, rất lễ phép, bà nấu ăn non, lãnh đạo còn nói sẽ tăng lương cho bà , ít nhất tăng một ngàn đồng.
Tìm được một công việc tốt như vậy, trong khoảng thời gian này trong lòng dì Cố rất vui vẻ, lại không tiện chủ động tìm người nói, như vậy sẽ có vẻ thích khoe khoang, hiện tại tỷ muội tốt chủ động đặt câu hỏi, làm sao dì có thể giấu diếm.
Hoa Phượng Mai nghe vậy thì không tin, thật sự có đãi ngộ tốt như vậy sao?
Sao nghe có vẻ như là nói dối vậy?
Người xuất thân nông thôn như nàng, năm bảo hiểm và một ký quỹ này, trên cơ bản chỉ tồn tại trong nghe nói, bất kỳ một nhà nào nàng từng làm việc, chưa từng nói sẽ phải nộp cái này.
Để dưỡng lão sau này, nàng tự mình mua bảo hiểm, phải nộp không ít tiền.
Đừng noi là công việc có năm ngàn tệ, nơi như Vũ Châu này, tiền lương phổ biến xoay quanh hai ngàn tệ, bình thường nàng mệt mỏi đau cột sống, mới có thể nhận được gần ba ngàn tệ.
Trừ phi giống như một số phụ nữ, đến công trường làm việc, hoặc là vào nhà máy, làm những công việc vừa bẩn vừa mệt, hoặc tổn thương thân thể, ví dụ như hàn điện, mới có thể lấy trên năm ngàn.
Nhưng khuê nữ của nàng còn ở Vũ Châu.
Hoa Phượng Mai không nhịn được, hỏi: “Công việc của dì còn thiếu người không, tôi không cần năm ngàn, có thể lấy hai ba ngàn là được.”
Chủ yếu là nghỉ hai ngày, còn là năm bảo hiểm và một ký quỹ, không cần làm ca đêm, tốt hơn công việc hiện tại của nàng nhiều.
Dì Cố nói: “Ngày mai dì đến công ty hỏi giúp con.”
Đối với Phượng Mai, nàng biết cả nhà này khổ, nếu có thể giúp một tay, dì Cố vẫn vô cùng nguyện ý.
Quan hệ của hai người bọn họ, cũng không phải là loại ngóng trông đối phương càng thảm càng tốt, đó không phải tỷ muội, đó là kẻ thù!
Dì Cố không có tâm tư xấu, thật sự hy vọng đối phương càng ngày càng tốt, mấy đau khổ mà Phượng Mai nếm qua suốt mấy năm nay, bà đã nhìn thấu ở trong lòng.
Phượng Mai lớn lên xinh đẹp hơn bà, thật ra năm đó nếu tái giá, có thể gả ra ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác đều không gả, tình nguyện một mình nuôi con lớn lên.
…
Buổi trưa ăn cơm xong, ánh mặt trời bên ngoài đến thời điểm ấm áp nhất trong ngày.
Cánh tay Tiết Nguyên Đồng chạm vào Khương Ninh đang cầm điện thoại:
“Chúng ta đi câu cá?”
“Được.” Khương Ninh thu hồi điện thoại.
Vừa rồi hắn gửi cho Thiệu Song Song một tin nhắn, nói cho nàng biết, ngày mai dì Cố sẽ giới thiệu người đến công ty bà ấy.
Trước tiên nhìn xem trù nghệ, nếu như trù nghệ tạm được, sẽ để cho nàng làm đầu bếp, nếu như không được, thì để cho nàng phụ trách mua thức ăn, cho dì Cố trợ thủ.
Hoa Phượng Mai là bạn của dì Cố, ít nhất là đảm bảo về nhân phẩm, mà mỗi ngày mua thức ăn, làm việc vặt, người như vậy rất thích hợp, hắn không đến mức keo kiệt không cho cơ hội.
Chúng sinh đều khổ, thỉnh thoảng hắn chọn ai đó, cũng không thành vấn đề.
“Sở Sở, ngươi đi câu cá không? Hôm nay ta và Khương Ninh tỷ thi câu cá, buổi tối nguoi có lộc ăn.” Tiết Nguyên Đồng trưng bày cần câu bảo bối của nàng.
“Vậy ta đi xem.” Tiết Sở Sở không từ chối, dù sao câu cá cũng rất yên tĩnh, nàngcầm quyển sổ tiếng Anh nhỏ, ở bên cạnh ghi từ đơn là được, đổi chỗ khác học tập mà thôi.
“Được rồi, Khương Ninh, mau chuẩn bị ngựa cho bổn cô nương!”
Khương Ninh búng cô một cái: “Chuẩn bị cái đầu ngươi, bờ sông cũng không xa, đi theo ta.”
“Khương Ninh, ta đã chuẩn bị rồi, bây giờ chúng ta xuất phát đi!”
“Ngươi làm mồi câu chưa?” Thời tiết này không dễ đào giun đất.
Tiết Nguyên Đồng nói: “Ta sẽ mua mồi câu giả trên mạng.”
Nàng cho Khương Ninh xem, trên móc câu có một miếng kim loại nho nhỏ.
Khương Ninh khen: “Ngươi thật thông minh.”
“Đâu có!”
Ba người đi hết con đường đến đập.
Trên đập trải nhựa đường, phía dưới dán sát mép sông Quỹ, là một bình nguyên, đại khái lớn bằng một sân bóng đá, có không ít ô tô đỗ ở nơi đó.
Lúc trước vào đầu thu, thường xuyên có người cắm trại dã ngoại trên bình nguyên, làm một ít đồ nướng linh tinh, bây giờ mùa đông, ít người tới, chỉ có thời tiết tốt, mới có người trong nội thành đồng ý tới đây chơi.
Hôm nay thời tiết tốt, đương nhiên bờ sông không thể thiếu người câu cá.
Bờ sông gần đồng bằng, cách một đoạn lại có một hai người câu cá, hoặc ngồi hoặc đứng.
Ba người Khương Ninh cầm cần câu, mang theo Tiểu Mã Trát, Tiết Nguyên Đồng bên tay phải hắn lớn lên đáng yêu, Tiết Sở Sở bên phải, diễn giải hình tượng thiếu nữ hoa quý đến cực hạn.
Người câu cá nhìn lại lần thứ hai.
“Ồ, tiểu tử này không chuyên nghiệp chút nào, sao có thể dẫn muội tử tới câu cá, lại còn mang theo hai người, câu cá phải là cô độc, tự do, phải im lặng trong sự hối hả nhộn nhịp!”
Lão câu cá không hề hâm mộ, chỉ là ngữ khí có chút chua xót.
Lão đại ca ngồi trên ghế câu cá bên cạnh, thở dài một hơi, dường rất nhiều năm, bên cạnh hắn cũng có một cô gái như vậy, tuy rằng không xinh đẹp như cô gái này, nhưng đó là tuổi thanh xuân của hắn!
Khi đó, hắn còn trẻ, còn chưa biết câu cá, mỗi ngày tinh lực đều dồi dào.