Chương 247: Học sinh trung học có thể có suy nghĩ xấu gì?
Chương 247: Học sinh trung học có thể có suy nghĩ xấu gì?
Cơm tối, Tiết Nguyên Đồng vẫn ăn cá.
Bởi vì cá là do nàng và dì Cố cùng nhau nấu, nàng tự nhận mình đã cống hiến, cho nên chỉ ăn một chút, đó là điều nàng xứng đáng.
Sau khi cơm nước xong, Tiết Sở Sở và mẹ nàng ở lại một lúc.
Buổi tối Tiết Sở Sở muốn đến trường trung học số 2 Vũ Châu tự học buổi tối, thời gian cấp bách, Hoa Phượng Mai đưa nàng đến trường học.
Trước khi đi, dì Cố nhìn hai mẹ con: “Về sau Sở Sở tới chơi thường xuyênn nha, dì làm đồ ăn ngon cho con.”
“Cảm ơn dì.” Tiết Sở Sở lễ phép đáp lại.
“Trông con bé hiểu chuyện chưa kìa.” Dì Cố khen.
Tiết Nguyên Đồng dán ở bên cạnh Khương Ninh, bởi vì chiều cao chênh lệch, thoạt nhìn nàng giống như quà tặng mua một tặng một.
Nàng vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: “Tạm biệt Sở Sở!”
“Đồng Đồng, ngươi cũng vậy.”
Tiết Nguyên Đồng vốn muốn thêm QQ, đáng tiếc Sở Sở không có điện thoại di động, đành phải từ bỏ.
“Sau này thường xuyên tụ tập.” Dì Cố lại nói.
“Dạ được, dì.” Thật ra Tiết Sở Sở cũng không tin những lời này.
Mẹ nàng thường bận rộn với công việc và đôi khi nàng không thể nói chuyện với mẹ trong cả một ngày.
Một tháng mẹ có hai ngày nghỉ ngơi, mỗi lần nghỉ rất vất vả, thầm nghĩ nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, hoặc là thu dọn trong nhà, hoàn toàn không có ý định ra ngoài chơi.
Tiết Sở Sở nghĩ: “Lần sau lại đến đây, phải mấy tháng sau chứ?”
Dù sao hiện tại mọi người bận rộn như vậy, căn bản không dành ra được thời gian tụ tập.
Nàng ngồi ở ghế sau xe điện màu đen, trước khi đi, quay đầu lại nhìn cả nhà Tiết Nguyên Đồng.
Hôm nay nàng trải qua rất vui vẻ, phòng ở nhà Tiết Nguyên Đồng hướng nam, ánh mặt trời rất tốt, rất ấm áp.
Nhà Tiết Sở Sở thuê phòng ở, mặc dù nằm ở nội thành, nhưng lại ở tầng bảy của một tiểu khu cũ kỹ, không có thang máy, mỗi lần tan học về nhà, phải leo lên lầu bảy, mệt chết đi được.
Hơn nữa căn phòng nằm ở tầng cao nhất hướng đông, ánh mặt trời cũng không tốt, mùa đông rét lạnh, mùa hè nóng bức.
Nghĩ đến căn nhà đó, ấn tượng đầu tiên của nàng là lạnh lẽo.
Ở đó có chút áp lực, không giống nhà Tiết Nguyên Đồng tọa lạc ở dưới đập nước, phía trước ruộng đồng mênh mông vô bờ, tầm nhìn khai thác, làm cho lòng dạ người ta trở nên rộng lớn.
Hơn nữa nàng rất thích bầu không khí một nhà Tiết Nguyên Đồng, thậm chí là hâm mộ, chính nàng ở nhà, luôn cảm thấy có loại cảm giác nặng nề, giống như trên lưng đeo thứ gì đó.
Tiết Sở Sở mím môi, nhẹ nhàng vẫy tay về phía Tiết Nguyên Đồng, tạm thời tạm biệt lần tốt đẹp này.
Không sao, chờ ta tốt nghiệp, mọi chuyện sẽ tốt lên.
Một ngày nào đó, Tiết Sở Sở sẽ sống dưới ánh mặt trời, nàng sẽ không bị cuộc sống đánh bại!
…
Sau khi Tiết Sở Sở rời đi, cũng không lâu lắm, Khương Ninh đẩy xe đạp địa hình ra cửa.
Dì Cố ngồi trên ghế ở cửa, dùng cây đan len, hình như là đang dệt mũ mùa đông.
Khương Ninh nhìn một hồi, màu sắc chất liệu dì Cố chọn rất đẹp, thủ pháp của dì cũng tương đối thuần thục.
“Đẹp không?” Tiết Nguyên Đồng lại gần hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa nhìn ra được cái gì.” Khương Ninh nói.
“Tay nghề của mẹ ta rất tốt, chờ bà ấy đan xong, đảm bảo sẽ dọa ngươi nhảy dựng.”
“Vậy ngươi biết đan không?” Khương Ninh hỏi nàng.
“Hừ, đương nhiên ta biết, khăn quàng cổ trên cổ ngươi, chính là ta đan.”
Khương Ninh nói: “Đan mũ khó hơn nhiều phải không?”
“Chỉ là mũ, dễ như trở bàn tay, chờ ta rảnh rỗi, cho ngươi thấy tay!”
Nàng sửa lại khăn quàng cổ trên cổ Khương Ninh, trước đó khăn quàng cổ hơi lệch.
Khương Ninh luôn cảm thấy nàng ấy đang khoác lác, dựa theo Tiết Nguyên Đồng việc câu cá có thể làm hỏng tính cách của mình, thật sự là có chút không thích hợp với việc dệt khăn quàng cổ, rất khó tưởng tượng nàng có thể tĩnh tâm lại, tốn vài ngày để dệt một cái khăn quàng cổ.
Nếu không phải Khương Ninh phát hiện trên khăn quàng cổ tràn đầy hơi thở của Tiết Nguyên Đồng, thật đúng là khó có thể tin được.
…
Buổi tối tự học ở Tứ Trung.
Lớp 8.
Lúc Khương Ninh đi tới phòng học, còn khoảng 15 phút thì bắt đầu tiết học.
Bạch Vũ Hạ ngồi học ở phía trước, vị trí của Đan Khải Tuyền bên cạnh nàng trống không, người khác không có ở đây, trên mặt bàn lại có một hộp sữa.
Trước khi Đan Khải Tuyền đến lớp, cố ý mua một hộp sữa, tuy rằng Bạch Vũ Hạ không nhận, nhưng hắn vẫn kiên trì mua.
Hắn muốn cho Bạch Vũ Hạ nhìn thấy nghị lực của hắn!
Hôm nay sau khi mua sữa, hắn cũng không tặng, đêm qua hắn đã tỏ tình thất bại, nội tâm vô cùng khó chịu.
Suốt đêm hắn và Quách Khôn Nam đến sân thể dục chạy bộ, chạy vài vòng, vẫn khó chịu, đau lòng.
Hắn quyết định lạnh nhạt với Bạch Vũ Hạ một ngày, muốn cho đối phương biết, hắn là một nam nhân có tính tình!
Đan Khải Tuyền dọc theo hành lang phòng học, xếp hàng về phía sau, đầu tiên vnhìn về phía chỗ trung tâm nhất trong phòng học, Đổng Thanh Phong chăm chú học tập, Trần Khiêm, khóe miệng hắn lộ ra ý khinh thường.
Sau đó Đan Khải Tuyền đi tới thế giới hạnh phúc, bốn chỗ ngồi phía sau phòng học.
Chỉ có Quách Khôn Nam chào hỏi hắn một tiếng, hắn cũng không nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt như trước.
Đan Khải Tuyền cảm thấy thật thê lương, người đi trà lạnh, từ khi hắn thoái ẩn giang hồ, truyền kỳ về hắn ở hàng sau càng ngày càng ít.
Lúc này, Thôi Vũ đang nói chuyện phiếm với mấy người, trên khuôn mặt gầy gò của hắn, mang theo vẻ hưng phấn bát quái.