Chương 250: Kỹ xảo chạy bộ cao siêu!
Chương 250: Kỹ xảo chạy bộ cao siêu!
Hắn đang thi chạy với tình yêu, chỉ cần hắn chạy nhanh, đủ tiêu sái thì có thể nắm lấy tình yêu.
Đan Khải Tuyền lấy tốc độ cực nhanh, cuồng hướng đệ nhất vòng, sau đó, ở trong đám người dày đặc, hắn tinh chuẩn quan sát được Bạch Vũ Hạ đang tản bộ với Trần Tư Vũ, Trần Tư Tình.
“Ngồi cùng bàn, đi rồi!” Đan Khải Tuyền lưu lại một câu, sau đó giống như chó hoang chạy như điên, ở trong đám người hỗn loạn, giết ra đường cong tuấn dật, thuận gió mà đi.
Trần Tư Vũ nói: “Hắn chạy thật nhanh a!”
Tỷ tỷ Trần Tư Tình nói: “Sao hắn phải chạy nhanh như vậy?”
Bạch Vũ Hạ nói: “Có thể là muốn rèn luyện thân thể, nghe nói cao nhị có thể báo danh làm học sinh chuyên thể thao.”
Lại một vòng, Đan Khải Tuyền chạy như bay mà qua, đi ngang qua Bạch Vũ Hạ, hắn lại chào một tiếng tiêu sái, không mang theo một đám mây.
“Hắn rất nỗ lực.” Trần Tư Vũ nói.
“Chắc chắn tố chất thân thể rất tốt?” Trần Tư Tình nói.
“Rất thích hợp học thể dục.” Bạch Vũ Hạ nói.
Vòng thứ ba, Đan Khải Tuyền cái trán đổ mồ hôi, hai chân trầm trọng, nhưng đi ngang qua Bạch Vũ Hạ, hắn vẫn vung tay lên chào.
Trần Tư Vũ và Trần Tư Tình cùng nghĩ: “Hẳn là hắn rất thích chạy bộ.”
Bạch Vũ Hạ: “Lần sau đại hội thể thao để cho hắn tham gia thử xem.”
Vòng thứ tư, sân thể dục Tứ Trung là tiêu chuẩn bốn trăm mét, Đan Khải Tuyền đang lấy mệnh chạy bộ, hắn chạy nhanh, tốc độ vượt qua mọi người đang chạy trong sân thể dục!
Bốn vòng xuống, yết hầu giống như lửa đốt, phổi giống như lá khô, hắn sắp không chịu được.
Nhưng mới chỉ là bốn vòng thôi, hắn không thể ngừng, chân nam nhân ít nhất phải chạy bảy vòng!
Nhưng mà Đan Khải Tuyền không phải ngu, hắn tự nhận là không ngu, tuy hắn chạy nhanh nhưng nếu thật sự chạy xong bảy vòng, phỏng chừng mấy người Bạch Vũ Hạ đã về lớp.
Đan Khải Tuyền đột nhiên sinh ra một ý tưởng mới, hắn chạy đến bên cạnh Bạch Vũ Hạ, chào một tiếng.
Lúc này Bạch Vũ Hạ đang tản bộ trong đường băng, bên cạnh là mặt cỏ sân thể dục. Đan Khải Tuyền chạy xong bốn vòng, dừng nhanh cách trước mặt Bạch Vũ Hạ tám mét, bước chân vừa chuyển, trái tim hắn bởi vì vận động kịch liệt, đập cực nhanh, kích thích tố tuyến thượng thận tiêu thăng, hắn đạp lên mặt cỏ.
Đan Khải Tuyền lập tức duỗi chân, đôi tay chống đất, đè mặt cỏ, thân thể giãn ra.
“Hít đất thức thứ năm!”
Hắn cố nén mỏi mệt trên người, đột nhiên hít đất hai cái, động tác lại mau lại chuẩn.
Trần Tư Vũ: “Thật lợi hại a!”
Trần Tư Tình: “Hắn rất nỗ lực!”
Hai câu này không thua gì tiêm hai mũi móc phin cho Đan Khải Tuyền, hắn nghẹn một hơi, liên tục hít đất ba cái trong sân thể dục người đến người đi.
Lúc này, mặt sau truyền đến giọng nói của Vương Long Long: “Tuyền ca, ngươi hồ đồ a!”
“Ngươi nói dẫn ta chạy bộ, sao lại bỏ ta!”
Lúc này Đan Khải Tuyền chống cánh tay, há mồm nói: “Ta!”
Một câu chưa nói xong, giọng nói của hắn kẹt lại, cánh tay mất sức, mất chống đỡ, thân thể đột nhiên ngã xuống cỏ.
Bạch Vũ Hạ và chị em song sinh hoảng sợ, Vương Long Long cũng hoảng sợ.
May mắn Quách Khôn Nam kịp thời chạy lên, hắn nửa quỳ dưới đất, lật Đan Khải Tuyền qua, để hắn dựa lên người mình: “Khải Tuyền, ngươi có sao không?”
Đan Khải Tuyền sắc mặt thống khổ, há to miệng, lè lưỡi, khó khăn nói: “Thở không được, huynh đệ.”
Quách Khôn Nam vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng Đan Khải Tuyền, vỗ vài cái, Đan Khải Tuyền thở dốc từng ngụm từng ngụm, rốt cuộc ổn lại.
Đan Khải Tuyền hô hấp bình thường, ánh mắt nhìn một lần nữa, sau đó nhìn thấy Bạch Vũ Hạ trước mặt với một đống người vây xem, những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.
Đan Khải Tuyền nhớ lại vừa rồi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: “Mẹ nó, mất mặt đến nhà bà ngoại!”
……
Đan Khải Tuyền mặt đen lên trở lại lớp học.
Hắn hôm nay vốn tính làm cho Bạch Vũ Hạ khiếp sợ, triển lãm thân thể mạnh mẽ của mình, kết quả chạy vài vòng, khiến cho mặt mũi mất sạch.
Sau này hắn biết nhìn mặt Bạch Vũ Hạ như thế nào!
Bạch Vũ Hạ nhìn thấy dáng vẻ hắn hèn nhát hôm nay, sau này trong lòng có khinh thường hắn hay không?
Có nói hắn vô dụng hay không?
Đan Khải Tuyền ngồi ở chỗ ngồi, càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, hắn thật sự nhịn không được, lấy di động ra, gửi QQ cho Mã Sự Thành: “Mã ca, giúp ta đưa cho Vương Long Long.”
“Được.”
Vương Long Long cầm di động của Mã Sự Thành: “Tuyền ca sao?”
“Long Long, ta hỏi ngươi, vừa rồi ở sân thể dục có phải ta giống thằng ngốc lắm không?”
Sở dĩ Đan Khải Tuyền không có hỏi Quách Khôn Nam, đó là vì Nam ca là hảo huynh đệ của hắn, chắc chắn sẽ nói tốt, chắc chắn sẽ trấn an hắn.
Mà Vương Long Long không giống, lời nói của hắn sẽ thật hơn một chút.
“Tuyền ca, ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”
“Nói thật, đương nhiên là nói thật, ngươi nói cho ta.”
Vương Long Long đáp: “Không phải là ngu ngốc hay không ngu ngốc mà là mẹ nó quá buồn cười, lúc ngươi khó thở, dáng vẻ đó giống như là chó bị bóp cổ lè lưỡi, lúc ấy Trần Tư Vũ lớp ta và Bạch Vũ Hạ đều xem choáng váng, ha ha ha ha ha ha!”
“Mẹ nó, không muốn sống nữa!” Đan Khải Tuyền bi phẫn vô cùng!
Hắn buông di động, sống không còn gì luyến tiếc, sau này Bạch Vũ Hạ sẽ nghĩ hắn như thế nào?
Mất mặt như vậy, bị nhiều người nhìn thấy như vậy.
Đan Khải Tuyền cảm giác nhân sinh không hy vọng.
Hắn dựa vào bàn học, tự hỏi về nhân sinh u ám.