Chương 290: Biểu diễn cái đó
Chương 290: Biểu diễn cái đó
Trong nhà trệt có ông lớn đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn tuyết sắc, nói: “Tuyết đầu mùa báo trước mùa màng bội thu, chuyện tốt, chuyện tốt a!”
Có nghĩa là sang năm, mùa màng có thể được mùa, nông dân có thể sống những ngày tốt đẹp.
Tiết Nguyên Đồng mang giày bông nhỏ chạy ra ngoài, trong tay nàng cầm một cây pháo trúc.
Nàng vung một cây pháo trúc đập xuống đất, phát ra một tiếng giòn tan.
Đây là ném pháo, không cần châm lửa, chỉ cần đập xuống mặt đất, sẽ phát ra tiếng vang.
Tiết Nguyên Đồng khi còn bé ỷ vào “sức mạnh cường đại” của nàng, luôn cầm pháo ném đi dọa người, mỗi lần đều có thể thực hiện được.
Dì Cố đứng ở phía sau Tiết Nguyên Đồng, bà ấy còn nhớ rõ, rất nhiều năm trước, bà ấy mua pháo kéo cho Tiết Nguyên Đồng, chính là loại pháo có dây nối liền.
Chỉ cần dùng chút lực kéo, sẽ nổ vang.
Đồng Đồng nhận được rất nhiều pháo, vì thế thừa dịp buổi tối, chạy đến bên ngoài một gia đình vô lại trong thôn, buộc hơn mười khẩu pháo vào cửa nhà vô lại.
Ngày hôm sau tên vô lại vừa đến mở cửa, đối diện vang lên một tiếng“Bùm!”, khói xanh bốc lên.
Dọa cho tên vô lại sợ đến gần chết, suýt chút nữa tê liệt trên mặt đất, tức giận ở trong thôn chửi bậy nửa buổi sáng.
Nghĩ đến quá khứ, dì Cố không nhịn được mà nở nụ cười.
Tiết Nguyên Đồng ở bên ngoài ném pháo một hồi, lại lấy ra một pháo trúc có cánh giống như bươm bướm ong mật.
Nàng đặt cây pháo ong nhỏ xuống đất, lại ổn định nó, đảm bảo không nghiêng.
“Mẹ, con muốn bắt đầu.”
Tiết Nguyên Đồng nhấn bật lửa, đốt dây dẫn.
Ong mật nhỏ phát ra tia lửa, cánh chuyển động, càng xoay càng nhanh , tia lửa càng ngày càng rực rỡ, ong bay lên trời!
Tiết Nguyên Đồng cười khanh khách.
Sau khi nàng thả ong mật xong, lại thử những loại pháo trúc khác, chơi đến quên cả trời đất.
“Được rồi, bên ngoài lạnh, chúng ta đi xem TV.” Dì Cố thấy con gái chơi một lúc, lo nàng bị cảm lạnh.
Tiết Nguyên Đồng thành thật chạy đi xem ti vi, người một nhà vây quanh trong phòng ngủ, mẹ cùng ông bà nội nói chuyện phiếm, trò chuyện hoa màu quê nhà, nuôi mấy con gà, còn có chuyện xảy ra trong thôn, năm sau nhà ai làm hỉ sự.
Thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi Tiết Nguyên Đồng một câu.
Trên bếp lò đốt trà, Tiết Nguyên Đồng rúc trên ghế gỗ lớn kiểu cũ, thảm lông xù bọc lấy toàn thân nàng, bàn bên cạnh có mứt hoa quả, hoa quả khô, có thể cầm ăn bất cứ lúc nào, trong chén nước bốc lên hơi nóng.
Trên ti vi phát sóng tiệc mừng năm mới, thỉnh thoảng có tiếng cười vang lên trong phòng.
Gặp phải tiết mục không khôi hài, Tiết Nguyên Đồng sẽ bỏ thảm sang một bên, ra bên ngoài đặt pháo trúc.
Lại một lần trở về từ bên ngoài, nàng đi vào nhà chính, nhìn đèn Khổng Minh trên bàn, thở dài, định mua để đi thả cùng Khương Ninh.
Trong dịp tết ở Vũ Châu, thịnh hành thả đèn Khổng Minh, mãi đến vài năm sau, mới có thể hoàn toàn cấm đốt đèn Khổng Minh, bởi vì như vậy sẽ gây ra hỏa hoạn.
Mười hai giờ sáng, cùng với thời gian đếm ngược kết thúc, tết âm lịch đã đến.
Đột nhiên, tiếng pháo hoa bốn phương tám hướng vang vọng.
Bầu trời đêm Vũ Châu, được pháo hoa muôn hồng nghìn tía chiếu sáng, ngay cả bông tuyết trắng noãn trên không trung cũng được chiếu sáng, lại có vẻ tái nhợt nhu nhược.
Một chiếc thuyền cao tốc xuyên qua bầu trời đêm, Khương Ninh đứng trên thuyền, từ trên cao nhìn xuống, quan sát pháo hoa nở rộ ở Vũ Châu.
Bởi vì lệnh cấm pháo hoa, khiến cho pháo hoa trong nội thành kém xa thị trấn và xã.
Tiết Nguyên Đồng thưởng thức pháo hoa một hồi, nàng ôm đèn Khổng Minh ra cửa.
Dưới đập là ruộng lúa mạch màu xanh mênh mông vô bờ, vẫn vô cùng an toàn khi thả đèn Khổng Minh.
Lúc này không chỉ có Tiết Nguyên Đồng, ngay cả người trẻ tuổi sát vách, cũng cầm đèn Khổng Minh đi thả.
Tiết Nguyên Đồng nhìn mấy người trẻ tuổi hỗ trợ đỡ đèn Khổng Minh, nàng mấp máy miệng, nếu như Khương Ninh ở đây thì thật tốt biết bao, nàng sẽ có bạn cùng thả đèn Khổng Minh.
Bây giờ nàng chỉ có thể nhờ mẹ giúp đỡ.
“Tiết Nguyên Đồng, sao ngươi không thả.’ Khương Ninh từ trong đêm tuyết đi tới.
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, đèn Khổng Minh trong tay Tiết Nguyên Đồng ‘đát’ rơi trên mặt đất, đầu tiên là không thể tin được, rồi nàng chợt quay đầu.
Thời khắc nhận ra Khương Ninh, Tiết Nguyên Đồng mở to hai mắt, giống như thấy quỷ, vẻ mặt khiếp sợ: “Sao ngươi lại trở về rồi?”
Khương Ninh nói: “Đương nhiên là bay về.”
“Ngươi lừa quỷ à!” Tiết Nguyên Đồng hô, nhưng cũng bởi vậy, nàng xác định người tới chính là Khương Ninh, Khương Ninh thích lừa gạt của nàng.
Nàng cẩn thận đánh giá toàn thân Khương Ninh, phát hiện hắn hoàn hảo không tổn hao gì, vì thế Tiết Nguyên Đồng nhặt đèn Khổng Minh lên, đốc thúc nói: “Ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau tới giúp ta thả đèn Khổng Minh, ta nói với ngươi, ta cũng không phải là không thể thả một mình, chỉ là nhìn ngươi trở lại, cho ngươi hưởng thụ một chút vui vể khi thả đèn Khổng Minh.”
Khương Ninh đi tới, Tiết Nguyên Đồng đưa bật lửa cho hắn.
Khương Ninh xua tay từ chối: “Ta không cần.”
Tiết Nguyên Đồng phản ứng rất nhanh, nàng nhớ tới tiệc mừng năm mới, chờ mong nói: “Ngươi muốn biểu diễn cái kia?”
“Ừ.” Khương Ninh gật gật đầu.
Được rồi!
Tiết Nguyên Đồng triển khai cánh tay, giãn đèn Khổng Minh ra thành hình.
Ngón tay Khương Ninh nắm lại, một ngọn lửa được tạo ra, thoáng cái đã đốt khối sáp bốn phương trong đèn Khổng Minh lên, nhiệt khí bốc lên trong đèn Khổng Minh, bởi vậy mà đèn Khổng Minh phồng lên.
Tiết Nguyên Đồng cảm nhận được cảm giác sức mạnh truyền đến từ đèn Khổng Minh, nàng buông tay ra, đèn Khổng Minh bay lên không trung, trà trộn vào trong bông tuyết đầy trời.
“Oa oa.”