Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 304 - Chương 304: Khà Khà

Chương 304: Khà khà Chương 304: Khà khà

Nhưng thật ra đã từng lên đại học, trường học Khương Ninh có một giáo viên dạy múa, dùng khí hóa lỏng nấu cơm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khương Ninh không nhớ rõ lắm, rốt cuộc bình gas nổ, hay là dẫn đến hỏa hoạn, giáo viên dạy múa bị bỏng nghiêm trọng, lúc ấy còn đang chuẩn bị khám bệnh trong nhóm bạn bè.

Khương Ninh vẫy tay một cái, một nắm gạo nếp bay ra từ trong túi, hắn lại vẫy tay một cái, mười quả mứt táo bay tới.

Mứt táo là một loại trái cây khô, nó do táo xhắn lớn phối đường phơi khô mà thành, nếu ăn khô, có chút ngọt ngấy, nếu phối hợp với gạo nếp nấu cháo thì rất thích hợp.

Khương Ninh vo gạo xong, bỏ mứt táo vào, lại cho thêm nước vào nồi, hắn cầm mấy cái bánh bao lên, bỏ vào nồi hấp.

Như vậy khi nấu cháo, bánh bao sẽ được hấp nóng hổi, bởi vì hơi nước thêm vào, bánh bao sẽ không khô.

Thay vì sử dụng khí hóa lỏng, hắn ta ném cái chảo lên không trung, bật ra một ngọn lửa và bọc nó lại để đun nóng.

Với cấp bạc luyện đan khống hỏa thuật của Khương Ninh, tốc độ đốt lên rất nhanh, lên tốc độ càng nhanh, nấu cháo sẽ ngon hơn.

Chỉ là nếu Tiết Nguyên Đồng nhìn thấy, phỏng chừng sẽ sợ tới mức nuốt sạch nồi.

Làm xong những thứ này, Khương Ninh không xào rau, trong nhà còn có chút đồ ăn thừa tối hôm qua, hoàn cảnh âm bảy tám độ, đồ ăn thừa dễ để, hơn nữa một ít đồ ăn, ví dụ như cà tím, ngược lại sẽ càng ngon miệng.

Đợi cháo sắp nấu xong, hắn thuận đường hâm nóng thức ăn.

Lúc này Tiết Nguyên Đồng ngửi mùi thơm chạy vào phòng bếp.

Khương Ninh nhìn nàng, ghét bỏ nói: “Tóc ngươi rối quá.”

Tiết Nguyên Đồng rầu rĩ nói: “Còn không phải ngày nào ngươi cũng sờ sao.”

“Mau đi rửa mặt đi, còn chậm nữa, ta sẽ ăn hết cơm của ngươi.” Khương Ninh nói.

Đợi đến khi Tiết Nguyên Đồng tắm rửa xong, hai người vây quanh bàn ăn cơm.

Tiết Nguyên Đồng nhìn bát của mình, bên trong lại không có một miếng mứt táo!

Nàng hơi cúi người, nhìn bát của Khương Ninh, lại có ba miếng mứt tóc.

Nàng đưa ra một đề nghị: “Khương Ninh, chúng ta đổi bát đi.”

“Được.” Khương Ninh nói.

Hai người đổi bát.

Tiết Nguyên Đồng cầm đũa chọc vào trong bát, ba quả táo mật.

Nàng không tin tà, lại đi chọc chọc bát Khương Ninh, chỉ thấy đáy bát giấu một hai ba bốn...

Ước chừng giấu bảy miếng mứt táo!

Tiết Nguyên Đồng giận dữ, nàng cảm thấy mình bị đùa giỡn: “Khương Ninh có phải ngươi cố ý hay không?”

Khương Ninh thản nhiên: “Bát là do ngươi đổi, là lòng tham của ngươi hại ngươi.”

“Ta mặc kệ, là ngươi cố ý gạt ta, ngươi quá xấu xa!”

Tiết Nguyên Đồng vươn đũa gắp mứt táo trong bát Khương Ninh.

“Ngươi không đuọc đụng vào mứt táo của ta.” Khương Ninh nói.

“Hắc hắc.” Tiết Nguyên Đồng cắn một miếng, mứt táo vốn ngọt, sau khi nấu cháo với gạo nếp, vị ngọt pha loãng, ăn ngon hơn.

“Ngươi còn gắp?” Khương Ninh khuyên nàng.

“Hắc hắc hắc.”

Một lát sau, Tiết Nguyên Đồng nói: “Bánh bao tôm bóc vỏ của ta đâu?”

Khương Ninh: “Hắc hắc hắc.”

“Ngươi thật quá đáng! Rõ ràng chỉ có một cái bánh bao tôm bóc vỏ, ngươi ăn hết rồi, huhuhu.”

“Khà khà khà.”



Sau khi ăn sáng xong, Khương Ninh đưa Tiết Nguyên Đồng đi học.

Tiết Nguyên Đồng xụ mặt, không nói chuyện với Khương Ninh.

Quá tức giận!

Hôm nay nàng mang theo một quả táo và quyết định để Khương Ninh nhìn nàng ăn như một hình phạt đã chọc giận nàng.

Sau khi Khương Ninh lên lớp, làm lớp trưởng tiết hóa, hắn muốn thu hồi thi hóa học Quách Nhiễm phát tối hôm qua.

Vương Long Long Mộc ngồi ở trên bàn, hắn không xem Mã Sự Thành chơi game, mà ánh mắt phức tạp thâm thúy.

Cảnh ngộ tối hôm qua, trí nhớ của hắn đã có chút mơ hồ, không hồi tưởng ra được chi tiết cụ thể của giấc mộng, nhưng đại khái biết, trong mơ đã xảy ra chuyện gì, đó là một đoạn kỳ huyễn mạo hiểm: ‘Ta từng đi đến một thế giới thần bí, ta xem qua phồn hoa cổ thành, từng một tay thành lập lên Long Tổ khổng lồ, cũng từng được vô số người tôn xưng là Long Vương!’

Khương Ninh gõ gõ bàn hắn, phát ra âm thanh “cạch cạch”.

“Vương Long Long, ngươi có nộp bài thi hóa học không?”

Trong nháy mắt, Vương Long Long hoàn hồn, hắn vội vàng nói: “Nộp, chắc chắn là nộp, Ninh ca, ta lấy một bài thi từ chỗ ngươi để chép được không?”

Vương Long Long liếm mặt hỏi.

“Được, ngươi tùy tiện lấy đi.”

Vương Long Long rút một bài thi, vừa thấy là Đan Khải Tuyền, hắn thầm mắng một tiếng xui xẻo, lại nhanh chóng rút tấm phía dưới, Bạch Vũ Hạ.

Hắn ôm bài thi bắt đầu chép: “Ninh ca, chờ ta chép xong, ta sẽ đưa qua cho ngươi.”

“Không thành vấn đề.”

Khương Ninh tiếp tục thu bài thi, bài thi Quách Nhiễm bố trí, là môn có tỷ lệ nộp bài cao nhất trong lớp, nhưng luôn có ngoại lệ, ví dụ như Mã Sự Thành, hiện tại ngay cả chép hắn cũng khinh thường không chép.

Mặc dù cô Quách Nhiễm xinh đẹp, đối với Mã Sự Thành mà nói, xinh đẹp không thể làm cơm ăn, cho nên hắn dùng thời gian dư thừa đi chơi game.

Về phần thành tích?

Không sao cả, tới lớp 11, hắn sẽ lội ngược dọng, nhất cử kinh diễm tất cả mọi người!

Khương Ninh thu một vòng, cầm bài thi trở lại chỗ ngồi.

Sau đó nghênh đón ánh mắt Đan Khải Tuyền đối diện con sông.

Từ sau khi Trần Tư Vũ chiếm cứ vị trí thuộc về hắn, Đan Khải Tuyền bất đắc dĩ, chuyển đến lối đi nhỏ đối diện, cùng Bạch Vũ Hạ cách bờ gần nhau.

Đan Khải Tuyền thiện ý gật gật đầu với Khương Ninh, lúc trước hắn đưa ra yêu cầu nho nhỏ với Khương Ninh, hi vọng mỗi lần Khương Ninh thu bài thi, để bài thi của hắn và của Bạch Vũ Hạ ở cùng một chỗ.
Bình Luận (0)
Comment