Chương 307: Đồng cảm (2)
Chương 307: Đồng cảm (2)
Luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Nói như thế nào nhỉ, giống như lúc Thôi Vũ học tiểu học, đặc biệt thích đến phòng chơi game, mỗi ngày hắn trốn cha mẹ, hận không thể cầm tất cả tiền ăn cầm đi đổi lấy tiền xu trên bảng điều khiển trò chơi, sảng khoái chơi đến chết.
Mà hiện tại thì sao, phòng máy vẫn nằm ở nơi đó, mặc cho hắn khinh nhờn, nhưng Thôi Vũ đã lười sờ đến.
Mạnh Quế nói: “Bây giờ ta thấy Giang Á Nam cũng chỉ như vậy thấy, con mắt hơi nhỏ, lúc theo đuổi ngôi sao, còn có chút não tàn, trước kia là ta trẻ tuổi, ánh mắt kém."
Khi nam sinh thích nữ hài tử, thường thường coi đối phương như trân bảo, nhưng một khi không thích, sẽ trở nên giống như Mạnh Quế.
Mạnh Quế có thể nuông chiều Giang Á Nam, nhưng cũng có thể thay đổi nàng bất cứ lúc nào.
Thôi Vũ nghe được Mạnh Quế nói, vô cùng khiếp sợ, nhất thời cảm giác có phải mặt trời mọc từ phía tây hay không?
Người đàn ông trước kia cùng hắn, thề che chở Giang Á Nam thành ngọc, bây giờ lại trở nên lạnh lùng như thế.
Thôi Vũ suýt chút nữa không nhịn được muốn trách cứ Mạnh Quế.
Hắn còn là một con người chứ?
Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ, hắn coi Giang Á Nam là cái gì, hắn coi ta là cái gì!
Người vô trách nhiệm, thiếu kiên trì!
Chỉ là Thôi Vũ không biết nên lấy thân phận nào để răn dạy hắn.
Hắn ngượng ngùng hỏi: “Vậy bây giờ ngươi coi trọng ai?”
Mạnh Quế nghe nói như thế thì ánh mắt sáng lên, hắn đã sớm muốn tìm người kể lại, chỉ là khổ nỗi không có người thích hợp, hiện tại Thôi Vũ tới mở cửa, quả thực không cần tốt như vậy.
Lần trước ta đi đưa đồ ăn cho Giang Á Nam.
“Cái gì, ngươi qua mặt ta đưa đồ ăn cho Giang Á Nam?” Thôi Vũ rất khó chịu.
“Huynh đệ, ngươi nghe ta nói, kia đều là quá khứ thức, ta đã không thích Giang Á Nam.” Mạnh Quế xua tay, tỏ vẻ hắn và Thôi Vũ không phải đối thủ cạnh tranh.
Giọng hắn hưng phấn: “Lúc ta đưa đồ ăn, ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì, ta nhìn thấy bạn thân của Giang Á Nam, trời ơi, bạn thân của nàng rất đẹp, đẹp hơn Giang Á Nam nhiều.”
“Từ lúc đó, ta đột nhiên không thích Giang Á Nam, ta thích bạn thân của nàng, ta nhất định phải theo đuổi được bạn thân của nàng!”
Mạnh Quế nsoi ra mục tiêu của hắn, hiện tại trong lòng hắn đều là bạn thân của Giang Á Nam, hắn muốn làm bạn trai của bạn thân Giang Á Nam, muốn kết hôn với nàng, muốn sinh hai đứa con gái với nàng, một đứa họ Mạnh, một đứa khác họ nhà gái.
Khi con gái lớn lên, một đứa con gái đi làm bác sĩ, một đứa con gái làm giáo viên.
Mạnh Quế hưng phấn đến mức cả người phát run.
Thôi Vũ sững sờ nhìn Mạnh Quế, giống như lần đầu tiên quen biết tình địch này.
Không ngờ nguyên nhân hắn thay lòng đổi dạ, là nhắm trúng bạn thân của Giang Á Nam?
Nhưng mà, hắn theo đuổi Giang Á Nam, còn có thể theo đuổi bạn thân của đối phương sao?
Thôi Vũ không hiểu, hắn rất chấn động.
“Khương Ninh, nghe học sinh lớp trên nói, lớp 11 chúng ta sẽ phân ban tự nhiên xã hội.”
Cảnh Lộ chọc chọc sau lưng Khương Ninh.
“Đúng.” Khương Ninh xoay người.
Trên trán Cảnh Lộ rơi xuống vài sợi tóc mái, kiểu tóc này nàng khống chế không tệ, càng thêm vài phần ngọt ngào của thiếu nữ.
“Ngươi chọn khoa học tự nhiên hay khoa xã hội?” Cảnh Lộ chờ mong câu trả lời của Khương Ninh.
“Khoa học tự nhiên đi.” Nếu bàn về thế mạnh thật sự, khoa xã hội Khương Ninh mạnh hơn một chút, càng thích hợp với trí nhớ siêu cường của hắn.
Chỉ là 80% học sinh tứ trung, sẽ học khoa học tự nhiên, Vũ Châu bọn họ cũng không tuyển nhiều học sinh khoa tự nhiên, hắn nhớ rõ lớp 11, lớp 12, chỉ có ba khoa xã hội.
Nếu như Khương Ninh chọn khoa xã hội, hắn sẽ phải tách ra khỏi lớp 8, sẽ mất liên lạc với rất nhiều bạn học.
Cảnh Lộ vui vẻ nói: “Ta cũng là khoa tự nhiên!”
“Lên lớp 11 ta định học mỹ thuật.”
Lúc Cảnh Lộ mới lên trung học, thành tích bình thường, thi ba kỳ có chút nguy hiểm.
Khi đó nàng định học mỹ thuật, để thi tốt hơn một chút.
Thời kỳ này, còn chưa hủy bỏ ba kì, ngoại trừ học phí đắt hơn hai kì rất nhiều, tốt xấu gì cũng là bằng cấp chính quy.
Hiện tại, dưới sự phụ đạo của Khương Ninh, thành tích của nàng miễn cưỡng có thể lên được hai kì, nàng vẫn kiên trì đi theo con đường sinh viên nghệ thuật.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Khương Ninh không ngừng bảo nàng vẽ một vài đồ án kỳ quái, ký hiệu vân vân.
Sự mẫn cảm của thiếu nữ khiến nàng ý thức được, dường như những thứ này rất quan trọng đối với Khương Ninh.
Ngày thường tâm tư Cảnh Lộ đặt ở trên người Khương Ninh, hai người thường xuyên trao đổi, nàng phân tích thấy dường như Khương Ninh không quá để ý đối với mọi thứ xung quanh, rất ít chuyện có thể làm cho hắn quan tâm.
Vậy thì những gì hắn kêu mình vẽ tất nhiên là quan trọng.
Nàng đi làm sinh viên nghệ thuật, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, kỹ thuật hội họa nhất định sẽ nâng cao, sau này có thể giúp Khương Ninh tốt hơn.
Mỹ thuật vẫn rất tốt, sau này việc làm tương đối rộng rãi, có thể lựa chọn công việc thiết kế, đãi ngộ cũng không tệ lắm.” Khương Ninh nghiêm túc phân tích.
Hắn cho rằng trong sinh viên nghệ thuật, tương đối tốt một chút, chính là sinh viên mỹ thuật.
So với sinh viên âm nhạc, sinh viên thể thao, tương lai sinh viên mỹ thuật mở rộng ãi hơn một chút.
Khương Ninh nhớ rõ trong lớp có rất ít sinh viên thể dục, ủy viên thể dục Trương Trì, hắn học lại một năm, lấy con đường sinh viên thể dục, thi đậu một trường hai ở thành phố túc xá.