Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 322 - Chương 322: Ta Đối Xử Với Ngươi Tốt Không? (2)

Chương 322: Ta đối xử với ngươi tốt không? (2) Chương 322: Ta đối xử với ngươi tốt không? (2)

Con cá nheo này ước chừng mười hai cân.

Hắn hâm mộ không thôi, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.

Sau khi Khương Ninh câu được con cá này, không dừng lại ở bờ sông, hắn ném cá nheo vào thùng nước, dẫn theo Tiết Nguyên Đồng rời đi.

Tiết Nguyên Đồng đứng ra, cố hết sức xách thùng nước lên.

Mười hai cân tuy nặng, nhưng Tiết Nguyên Đồng nghĩ con cá nheo mười hai cân này có thể biến thành một bàn thức ăn, không nhịn được mà chảy nước miếng.

Cá nheo nàng ăn qua, thịt đặc biệt mềm, hiện tại nàng đã nghĩ tới vài cách làm, nhất thời không cảm thấy nặng.

Khương Ninh chủ động nâng mép thùng nước lên.

Hai bóng người một lớn một nhỏ, đi về phía đập nước, mặt trời đối diện, chiếu ra hai bóng dáng thấp bé.

Vừa lên đập, cách đó mấy chục mét về phía tây, đoàn đội đang quay video sôi nổi.

Mà ở phía đông, con đập nối liền một chỗ đất bằng phẳng, cách đó bảy tám mét, có hai chiếc xe hơi, hai nam nhân trung niên đứng ở bên cạnh xe hút thuốc.

Đường lên dốc rất gần với ô tô.

Có một người đàn ông đeo đồng hồ bạc tinh mắt, nhìn thấy cá trong thùng Khương Ninh, chợt thần sắc thay đổi, hắn ta ngậm thuốc lá đi tới.

Khương Ninh tất nhiên là chú ý tới một màn này, thần sắc hắn không thay đổi, xách thùng đi về phía trước.

“Dừng một chút.” Người đàn ông trung niên nói.

Tiết Nguyên Đồng dừng bước, kỳ quái nhìn về phía người đàn ông trung niên.

Nam nhân trung niên liếc liếc thùng nước, hắn lấy ví tiền, mở ra, rút ra một tờ tiền đỏ rực.

“Cầm đi, đưa cá cho ta.” Giọng nói của hắn không thể nghi ngờ.

Khương Ninh vui vẻ: “Như này không đủ.”

Mùa này, mười hai cân cá nheo hoang dã, một trăm đồng không mua được.

Luôn luôn có một số người trưởng thành, ỷ vào tuổi tác địa vị lịch duyệt, bắt nạt thiếu niên.

Trong công việc, nhân viên cũ bắt nạt nhân viên mới vào xã hội; Ông chú giàu có dụ dỗ tiểu nữ sinh đơn thuần, bất kể lúc nào cũng luôn không thiếu người như thế.

Trung niên nhân nói: “Tiểu tử ngươi cũng biết tính toán.”

Hắn thấy không chiếm được tiện nghi, hào phóng rút ra ba tờ.

“Bốn trăm tệ, con cá này của ngươi đủ rồi chứ.”

“Nghe lời chú, bỏ thùng xuống, bốn trăm đồng ngươi cầm đi.”

Người trung niên vô cùng tự tin, bốn trăm tệ mua một con cá, vậy mà tiểu thanh niên lại từ chối?

Khương Ninh không nói chuyện, biểu tình cũng không thay đổi, hắn không nhìn đối phương, cùng Tiết Nguyên Đồng xách thùng rời đi.

Người đàn ông trung niên sững sờ tại chỗ, có chút không thể tin được, bốn trăm tệ, mua một con cá, giá cả không có thành ý sao?

Người đàn ông vốn hút thuốc cùng hắn, trêu chọc nói: “Lão Lưu, thất sách rồi, người ta căn bản chướng mắt tiền của ngươi.”

Lão Lưu không nói thêm gì, không bán thì không bán, tiết kiệm được bốn trăm đồng.

Đập sông, Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng cùng xuống dốc, sau khi đi được một khoảng cách.

Tiết Nguyên Đồng thấy Khương Ninh vẫn im lặng, vì thế nàng nói: “Mẹ ta từ nhỏ đã nói với ta, phú quý không thể dâm, bần tiện không thể dời, uy vũ không thể khuất phục.”

“Khương Ninh làm rất tốt, không bị tiền tài làm mờ mắt.”

Hành động này khiến Khương Ninh lấy làm lạ: “Ngươi đang an ủi ta?”

Tiết Nguyên Đồng đưa tay ra vỗ vỗ ngực, khen: “Ta đối xử với ngươi tốt chứ?”

“Ngươi phải nhớ kỹ, không phải ai cũng có giới hạn như ta.”

“Với tư cách là người dẫn đường, nhìn thấy biểu hiện của ngươi hôm nay, ta rất vui mừng.”

“Cho nên quyết định buổi trưa làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

Khương Ninh: “Cảm ơn ngươi.”

Tiết Nguyên Đồng nói: “Hai ta là quan hệ gì chứ, không cần cảm ơn, không quen.”

Khương Ninh nhìn nàng, nhớ rõ buổi sáng, nàng còn ôm hận giẫm lên bóng dáng hắn, bây giờ lại biến thành bộ dáng này, chuyển biến thật nhanh.

Khương Ninh bắt được cá, vóc dáng rất lớn, dì Cố về quê, Tiết Nguyên Đồng cảm thấy, nàng và Khương Ninh chưa chắc đã ăn hết.

Chỉ là bầu không khí đến đây, buổi trưa nàng phải ăn cá cho vui, tuyệt đối không thể để đến ngày mai.

Vui vẻ một mình không bằng vui vẻ với mọi người, Tiết Nguyên Đồng dùng điện thoại gửi cho Tiết Sở Sở mấy tấm ảnh cá nheo lớn: “Sở Sở, Khương Ninh - bộ tướng của ta, hôm nay lập được đại công.”

“Mau tới nhà ta ăn cơm nha.”

Sở Sở là một trong số ít bạn tốt của nàng, Tiết Nguyên Đồng vui vẻ chia sẻ niềm vui với nàng, khi còn bé nàng ăn không ít đồ nhà Sở Sở.

Nhà cũ, thành phố

Ban công, Tiết Sở Sở dựa vào ghế gỗ, trên đùi quấn thảm lông màu trắng, tay cầm sách giáo khoa lịch sử.

Thảm lông trắng noãn sạch sẽ, so sánh với màu da trắng nõn của Sở Sở, chỉ là thiếu đi một chút màu trắng hồng.

Nàng định đọc sách đến mười một giờ trưa, giữa trưa lấy chút gạo nấu cơm, xào khoai tây sợi ăn.

Mặc dù mẹ nàng Hoa Phượng Mai tìm được một công việc tốt, Tiết Sở Sở biết kiếm tiền không dễ, bình thường vẫn đơn giản như cũ.

Con cái nhà nghèo, luôn sớm gánh vác việc nhà, nàng vẫn biết chuyện nấu cơm cơ bản.

Tuy rằng cửa ải cuối năm đã qua, đi tới tháng hai, nhưng nhiệt độ vẫn là âm vài độ, mùa đông nước rất lạnh, rửa rau lạnh tay, nấu cơm không khỏi là một loại tra tấn.

Lúc này, điện thoại vang lên chuông báo, Tiết Sở Sở theo bản năng có chút khủng hoảng.

Bạn tốt QQ của nàng cũng không nhiều, chỉ có Tiết Nguyên Đồng, Khương Ninh, cùng với mấy bạn học quen thuộc trong lớp, bình thường liên lạc cũng không nhiều.

Bởi vì trải qua chuyện QQ bị trộm trước tết, người xấu kia tìm được cổng trường trung học số 2 của nàng, nàng luôn cảm thấy người nọ sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ tìm được nàng, Tiết Sở Sở lo lắng hãi hùng thật lâu, có chút sợ hãi đối với chuông báo của QQ.
Bình Luận (0)
Comment