Chương 337: Cùng với tỷ tỷ
Chương 337: Cùng với tỷ tỷ
“Ba người đứng đầu của ta khi đó, xếp vào lớp tám, đại khái là trình độ trung bình.”
Một vài thị trấn lớn mạnh, trình độ giáo dục sẽ không kém nội thành quá nhiều, ví dụ như thị trấn nào đó ở tỉnh Huy, có một trường học nổi danh toàn quốc, được xưng 'Công xưởng thi đại học’, hàng năm hơn một vạn người tốt nghiệp, tỉ lệ chính quy đạt tới 80% trở lên, cực kỳ khủng bố.
Đáng tiếc chính là, trường trung học ở thị trấn Khương Ninh, hàng năm hơn hai trăm người tốt nghiệp, tỷ lệ chính quy chỉ có 20% đáng thương.
“Vậy sao đột nhiên thành tích của ngươi tăng nhanh như vậy, có bí quyết gì không?” Trần Tư Vũ rất muốn biết đường tắt.
Khương Ninh vẫn là câu nói kia: “Học tập không có đường tắt, chỉ có thể kiên định học tập, cho dù là Tiết Nguyên Đồng, vẫn phải kiên định học tập, chẳng qua kiến thức người khác đọc mấy lần, nàng ấy kiên định đọc một lần là biết.”
Tiết Nguyên Đồng nhìn Khương Ninh, cảm thấy hắn vẫn rất hiểu mình, không hổ là tâm phúc của nàng.
Nghe được lời của Khương Ninh, Trần Tư Vũ giống như bị bạo kích, thật khó chịu.
Bên kia lớp học.
Ngô Tiểu Khải đang ngủ đêm.
Bỗng nhiên cảm thấy một trận rung động kịch liệt, cái bàn lắc lư điên cuồng, hình dung như thế nào đây, giống như là trên ti vi, chấn động ầm ầm trước khi tên lửa phóng ra.
Ngô Tiểu Khải trực tiếp bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu.
Hắn ngủ nghiêng về phía bắc, mũi ngửi thấy mùi ớt.
Ngô Tiểu Khải vừa mở mắt, đã thấy được phía đối diện hắn, chậu rửa mặt của Bàng Kiều, Bàng Kiều há to miệng, gặm chân gà màu trắng.
Khóe miệng Ngô Tiểu Khải giật giật, Bàng Kiều ăn chân gà không nhả xương, nuốt toàn bộ.
Hắn từ trên bàn ngồi thẳng dậy, cuối cùng cũng phát hiện lí do cái bàn run rẩy, thì ra là Bàng Kiều đang rung chân.
Chân nàng tráng kiện hữu lực, bàn học dưới sự chống đỡ của nàng, có vẻ nhu nhược bất lực, giống như cỏ nhỏ hỗn độn trong gió lạnh.
Không chỉ Bàng Kiều, người rung chân cùng nàng còn có Trương Nghệ Phỉ thô kệch phía trước.
Hai người bọn họ điên cuồng rung chân, hoàn toàn không để ý cảm nhận của Ngô Tiểu Khải.
Nhìn thấy Ngô Tiểu Khải tỉnh, Bàng Kiều không thèm để ý, tiếp tục nói nhảm với Trương Nghệ Phỉ: “Phỉ Phỉ, quần áo của ngươi thật đẹp.”
“Thật sao, ta cảm thấy giày của ngươi cũng rất đẹp.”
Bàng Kiều nói: “Mắt ngươi to quá.”
Trương Nghệ Phỉ: “Kiều Kiều, mặt ngươi nhỏ quá.”
Ngô Tiểu Khải đối mặt với chậu rửa mặt lớn của Bàng Kiều, hắn mê mang, vì sao trong miệng những người này, có thể dễ dàng nói ra lời giả dối như vậy?
Họ không sợ bị sét đánh sao?
“Kiều Kiều, ngươi gầy hơn lúc mới khai giảng.”
“Ha ha ha, lễ mừng năm mới ăn nhiều quá, tăng tới 175 cân, hiện tại gầy xuống174,2 cân.”
Trương Nghệ Phỉ: “Ta cảm thấy rất tốt, vóc dáng ngươi cao một mét sáu lăm, không tính là béo, nhiều nhất là hơi béo.”
Bàng Kiều nghe xong rất hài lòng: “Ha ha, mặc dù hơi béo, nhưng chắc chắn phải gầy đi một chút, ta định giảm xuống 170 cân, như vậy mùa hè có thể mặc váy.”
Trương Nghệ Phỉ: “Ta nhớ ngươi có một cái váy đẹp, ngươi mặc đến lớp, đến lúc đó ta chụp ảnh cho ngươi.”
“Ta không định mặc cho bạn học nam xem, tiện nghi cho bọn họ.”
Lúc nói chuyện, Bàng Kiều cảnh giác nhìn về phía Ngô Tiểu Khải.
Ngô Tiểu Khải không nói lời nào, nắm chặt nắm đấm.
Hắn cảm giác, dã thú ngủ say trong thân thể, sắp thức tỉnh.
“Làm ơn hãy ngăn ta lại!’
…
Tiết tự học buổi tối thứ nhất kết thúc.
Trần Tư Vũ vẫn chưa hết ý xoay người lại.
Nói chuyện phiếm với Khương Ninh thật vui vẻ, hắn thật thú vị, cái gì cũng biết.
Nàng thầm nghĩ: “Phải tìm một cơ hội, mang theo tỷ tỷ, cùng nàng chia sẻ niềm vui.”
'Khương Ninh nhất định sẽ làm cho tỷ tỷ hài lòng.'
Trần Tư Vũ hồi tưởng một hồi, bỗng nhiên nhớ tới, ba tiết toán tự học đã kết thúc, bài thi của nàng vẫn chưa làm xong.
Nàng ấy lại nói cả một tiết.
Trần Tư Vũ mờ mịt ngồi yên, không ngừng hối hận: ‘Trần Tư Vũ à Trần Tư Vũ, ngươi sao có thể phóng túng chính mình như thế, hiện tại mới lớp 10, ngươi cứ như vậy, về sau làm sao bây giờ?’
‘Ước mơ của ngươi đâu, không phải đã nói là thi một quyển rồi sao?’
‘Ngươi phải cố gắng chứ, Trần Tư Vũ.’
Sau này kiên quyết không thể nói chuyện phiếm với Khương Ninh nữa!
…
Tiết tự học buổi tối cuối cùng.
Trần Tư Vũ lật bài thi toán học, tiết học này, nàng nhất định phải làm xong bài thi này, nếu không, buổi tối nàng phải trở về ký túc xá đốt đèn dạ chiến.
Nàng làm đại khái năm phút, cửa sổ phía nam bỗng nhiên hiện lên một bóng đen.
Quay đầu nhìn lại, Đan Khánh Vinh lẳng lặng đứng bên cửa sổ, tuần tra bạn học trong lớp.
Trần Tư Vũ chú ý tới Tiết Nguyên Đồng đang chuyên tâm chơi điện thoại, Đan Khánh Vinh rõ ràng thấy một màn như vậy, lại không nói bất cứ lời nào, trực tiếp không nhìn.
Trần Tư Vũ thật chua xót.
Đan Khánh Vinh cất bước tiến vào phòng học, ánh mắt của tất cả học sinh đều nhìn về phía hắn, giờ phút này uy thế của Đan Khánh Vi có thể so với tổng giám đốc công ty trong xã hội.
“Thông báo chuyện này, tối nay chúng ta chọn cán bộ lớp.” Đan Khánh Vinh nói.
Vốn dĩ sau khi đến trung học phổ thông, hàng năm sẽ thay cán bộ lớp một lần, nhưng bởi vì một số người khiếu nại, hắn quyết định tuyển cử lại.
Bạn học trong lớp nghe nói như thế, có chút mơ hồ, chọn cán bộ lớp nào?
Huống hồ cán bộ lớp hiện tại, ủy viên văn nghệ Thẩm Thanh Nga, ủy viên học tập Đổng Thanh Phong, ủy viên thể dục Trương Trì, cùng với lớp trưởng tốt nhất Hoàng Trung Phi, làm rất tốt, vì sao phải thay đổi chứ?