Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 358 - Chương 358: Mía Và Dâu Tây

Chương 358: Mía và dâu tây Chương 358: Mía và dâu tây

Nghe nói như thế, Tiết Nguyên Đồng thầm buồn, sao hôm nay Khương Ninh lại đáng ghét như vậy.

Nàng lại kiếm cớ: “Chuyện nhảy đài này, quá ngây thơ.”

“Mặc dù ta tùy tiện nhảy một cái là có thể nhảy lên, nhưng ta là học sinh trung học, ta sẽ không làm loại chuyện ấu trĩ này đâu.”



Buổi tối trước tiết tự học buổi tối đầu tiên.

Thôi Vũ dẫn Mạnh Quế tới tìm Mã Sự Thành.

“Mã ca, Mã ca, thẻ nhớ của ta đầy rồi, tất cả đều là chất lượng cao.”

Thôi Vũ giống như tranh công hô, hắn thậm chí muốn trực tiếp mở ra, cùng thưởng thức với Mã Sự Thành.

Vương Long Long: “Các ngươi xem phim ở phòng học không thích hợp lắm?”

Mạnh Quế nói một chút cũng không thèm để ý: “Sợ cái gì, sướng trước rồi nói sau!”

Mã Sự Thành vẫn chú trọng hình tượng, trực tiếp mở xem ở phòng học, tóm lại ảnh hưởng không tốt lắm, lỡ như để cho bạn học nữ nhìn thấy, còn tưởng rằng phẩm đức của Mã ca hắn bất chính.

Hắn khuyên nhủ: “Hai người trở về xem đi.”

Nghe nói như thế, Mạnh Quế đề nghị: “Thôi Vũ, ngươi tải tài nguyên vào thẻ nhớ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tốt rồi, nhà ta có máy đọc thẻ, tối nay ngươi đến nhà ta chơi, TV nhà ta rất lớn.”

“Ta cắm thẻ nhớ vào đầu đọc thẻ, trực tiếp dùng TV chiếu, màn hình lớn thoạt nhìn kích thích.”

“Giường, chăn đều có, thấy mệt chúng ta trực tiếp ngủ.”

Mạnh Quế hơi có kinh nghiệm nói.

Thôi Vũ nhìn hắn, chần chờ một giây: “Cái này, không tốt lắm?”

Mạnh Quế ôm vai hắn: “Có gì không tốt, ta thường xuyên xem TV, nếu hắn không đến cũng không sao, nếu hắn muốn tới, buổi tối tan tiết tự học, ta dẫn hắn đi siêu thị dưỡng tài, chúng ta mua chút đồ ăn.”

“Tối nay ta mời khách.”

Vừa nghe hắn hào phóng như vậy, Thôi Vũ không hề do dự, một lời đồng ý: “Được được, buổi tối ta đến nhà ngươi xem phim.”

Vương Long Long nghe đến khiếp sợ, mẹ nó còn có thể như vậy sao?

Hắn vốn cảm thấy kiến thức của mình không ít, kết quả thật sự là chưa từng thấy qua loại này.

Sau khi hai người hẹn xong, Mạnh Quế chú ý tới Quách Khôn Nam.

Bộ dạng Quách Khôn Nam lúc này rất kỳ quái, ngồi yên, hai mắt vô thần, giống như mất hồn, cả người ngây ngốc.

Mạnh Quế tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hắn đi lên vỗ vỗ Quách Khôn Nam: “Nam ca, buổi tối đến nhà ta xem phim không? Đồ ăn vặt ta mời, đồ uống quản đủ.”

Hai người bọn họ có quan hệ không tệ, kỳ nghỉ đông năm ngoái, từng cùng nhau đến sân trượt băng chơi, gặp được bà chủ xinh đẹp.

Hôm đó sau khi hai người trượt băng xong, đi đến thành phố trò chơi điện tử, chơi trò chơi điện tử.

Buổi tối Quách Khôn Nam ngủ ở nhà Mạnh Quế, dù sao bình thường Mạnh Quế cũng ở một mình, phòng rất lớn.

Có thể nói, hai người có một tình bạn.

Quách Khôn Nam chậm rãi lắc đầu, vẫn không nói một lời, ánh mắt dại ra.

Hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Mạn Mạn nói cắt đứt là cắt đứt, vì sao lại nhẫn tâm như vậy, hắn đau triệt nội tâm.

“Nam ca, Nam ca, lần này trộm tài nguyên tốt, ngươi không đến sao?” Mạnh Quế gọi hắn.

Mã Sự Thành mở miệng nói: “Đừng đi, hôm nay Nam ca có tâm sự, các ngươi đừng quấy rầy hắn, để hắn an tĩnh một chút.”

Lúc này Mạnh Quế mới thôi, nhưng hắn là một nam nhân có tình có nghĩa.

“Nam ca, ngươi nghỉ ngơi đi, tài nguyên lần này ta lưu lại hai cái không xem, cất kỹ đi.”

“Chờ lúc nào ngươi khôi phục, ngươi tới nhà ta, chúng ta lại cùng nhau mở nó!”

Hắn không khỏi tiếc nuối rời khỏi Quách Khôn Nam.



Tự học buổi tối kết thúc.

Quách Khôn Nam một mình ra khỏi phòng học, không chào hỏi bất cứ ai.

Còn lại Đan Khải Tuyền và Hồ Quân, đứng trong phòng học, há hốc mồm với nhau.

“Này, ngươi có biết Nam ca làm sao không?” Hồ Quân hỏi, tin tức của hắn không linh thông như Khải Tuyền.

“Hắn thổ lộ với con gái, bị người ta từ chối, ôi, thật đáng thương cho hắn.”

“Quá thảm, thật đồng tình với Nam ca.”

Hồ Quân nhìn Đan Khải Tuyền: “Không phải ngươi đồng cảm với hắn ta sao? Tại sao lại cười?”

Đan Khải Tuyền nghẹn cười: “Ta đây là vừa khóc vừa cười, thương tâm cho Nam ca, đồng thời lại vui mừng vì hắn được giải thoát.”

Đan Khải Tuyền vỗ bàn vui vẻ.

“Không ngờ, ta vẫn cho là ta Nam ca rất tỉnh táo, không ngờ lại có ngày hôm nay!"

Tuy rằng anh em rốt rất đau lòng, nhưng không cản trở hắn vui vẻ.

Hồ Quân nói: “Chúng ta có nên ra ngoài thăm Nam ca không, ta lo hắn gặp rắc rối.”

“Yên tâm đi, Nam ca không có việc gì, chắc hứn đi ra ngoài thư giãn.” Đối với điểm này, Đan Khải Tuyền vẫn vô cùng tự tin.

Bởi vì hắn biết, Quách Khôn Nam thường xuyên gọi điện thoại với ba mẹ, là một đứa nhỏ hiếu thuận, Đan Khải Tuyền cảm thấy, người như vậy, thường thường sẽ không gặp rắc rối.

“Chúng ta nên ăn, nên uống, buổi tối ở ký túc xá chờ Nam ca trở về.”

Hắn ôm Hồ Quân, ra ngoài mua bánh.



Ngoài trường, trong đám người, Quách Khôn Nam vô thần đi tới, hắn ý chí sa sút, không biết nên đi hướng nào, về hướng nào.

Hắn chỉ cảm thấy, trước mặt là màn đêm và vực sâu vô tận, giống như không nhìn thấy con đường phía trước.

Hắn trái phải nghĩ không ra, vì sao sau khi thú thật thân phận, Mạn Mạn lại dễ dàng từ chối hắn như vậy, không cho hắn một chút cơ hội.

Chẳng lẽ, hắn thật sự kém cỏi như vậy sao?

‘Ai có thể tới nói cho ta biết, ta thật sự kém Hoàng Trung Phi rất nhiều sao?”

Quách Khôn Nam mệt mỏi quá, kiên trì lâu như vậy, những ngày ngọt ngào kia, vỡ nát giống như hoa trong gương trăng trong nước, mỗi lần hồi tưởng lại, rồi lại hóa thành mảnh thủy tinh bén nhọn, đâm vào trái tim của hắn.

Chẳng lẽ, ta kiên trì lâu như vậy, chính là một trò cười sao?
Bình Luận (0)
Comment