Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 364 - Chương 364: Vui Và Buồn

Chương 364: Vui và buồn Chương 364: Vui và buồn

“Một bộ phim, 'Tử thần đến rồi', bộ phim này không ra sao, tác dụng duy nhất là cho ta biết, trong cuộc sống vốn có nhiều chi tiết nhỏ như vậy, có thể khiến người ta chết, nhân loại thật sự quá yếu đuối.”

“Ví dụ như uống một ngụm nước, có thể sặc chết.” Bạch Vũ Hạ sâu kín nói.

Tiết Nguyên Đồng yên lặng đặt ly nước xuống.

Bạch Vũ Hạ, Trần Tư Vũ, Khương Ninh, ba người chú ý tới động tác của nàng.

Trần Tư Vũ cười cười: “Lá gan của ngươi thật nhỏ.”

Bạch Vũ Hạ không khỏi mỉm cười.

Tiết Nguyên Đồng cảm thấy bị xem thường, nàng cầm lấy ly: “Hừ, có cái gì mà tuyệt chứ, ta cũng không sợ.”

Nàng vỗ vỗ Khương Ninh: “Có bản lĩnh thì Tử Thần lại đây đi, ta để cho Khương Ninh đánh nó!”



Buổi trưa tan học.

Thôi Vũ vội vàng cơm nước xong, trở lại lớp ngồi xuống, hắn cầm điện thoại, chờ Trần Khiêm mắc câu.

Cuối cùng, 12 giờ 52 phút, điện thoại của hắn rung lên.

“Cá đến rồi!” Thôi Vũ tâm tình thật tốt.

Hắn vội vàng mở di động ra, quả nhiên, Trần Khiêm đồng ý lời mời kết bạn của hắn

“Ngươi là ai vậy?” Trần Khiêm không kiên nhẫn hỏi.

Thôi Vũ vội vàng gửi tin nhắn: “Soái ca, ta là Ngọc Ngọc.”

Mở màn vô cùng hoàn mỹ, như vậy kế tiếp, hướng dẫn Trần Khiêm, bại lộ bản tính của hắn.

“Ngươi tìm ta có việc sao? Không có việc gì thì ta còn phải ngủ.” Trần Khiêm trả lời.

Ngủ? Ta cho ngươi ngủ, ta cho ngươi cả đêm khó ngủ!

Thôi Vũ: “Soái ca, người ta nói thẳng nha, rất muốn cùng ngươi chơi đùa.”

“Ca ca, ngươi chơi thế nào cũng được.”

Hắn gửi qua hai tấm ảnh lộ liễu trên internet,

“Muốn được ca ca hung hăng đối đãi!”

Lúc Thôi Vũ gõ chữ, nụ cười bỉ ổi, hắn hấp dẫn như vậy, cam đoan đối phương không thể thủ vững.

Trần Khiêm: “Ngươi muốn bị mắng đúng không?”

Thôi Vũ gửi một cái nhìn 'nghịch ngợm'.

“Ngươi nhất định phải hung hăng đối đãi với người ta nha!”

“Ngàn vạn lần đừng thương tiếc ta~”

“Ha ha ha ha, hắn ám chỉ đến nước này, chắc chắn Trần Khiêm không kiềm chế được!”

Trần Khiêm: “Ngươi là tiểu tiện nhân.”

“Có thể thi tiếng Anh đạt điểm tối đa không?”

“Thi đại học có thể thi vào trường trọng điểm không?”

“Tốt nghiệp xong có thể tìm được công việc tốt không?”

‘Phế vật!”

“Ngươi tên phế vật này!’

Thôi Vũ:...

Mẹ nó, sao lại khác với suy nghĩ của ta?

Ta cho ngươi nhục nhã, nhưng không bảo ngươi như vậy!

Thôi Vũ choáng váng, Trần Khiêm còn ở bên kia mắng, nhưng đây không phải là thứ Thôi Vũ muốn!



Buổi học đầu tiên vào buổi chiều.

Quách Khôn Nam ngồi vững vàng, trải qua một buổi tối, một buổi sáng điều tiết, giờ phút này, hắn không buồn không vui.

Cuối cùng hắn cũng buông xuống quá khứ đau buồn, Mạn Mạn gì gì đó, không thể ảnh hưởng đến hắn nữa.

Đạo tâm của hắn đạt tới cảnh giới viên mãn, không có bất kỳ khuyết điểm nào, hắn sẽ không còn bất kỳ dao động nào nữa.

Từ nay về sau, trái tim lạnh như băng của hắn, sẽ không vì nữ nhân mà đập nữa.

Quách Khôn Nam cảm thấy, trạng thái hiện tại của hắn vô cùng tốt, hắn rất thành thục, so với hắn hôm qua, thành thục cường đại gấp trăm lần.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mạnh mẽ như vậy.

Mọi thứ trên thế gian, không cách nào làm loạn tâm của hắn.

Hồ Quân nói: “Nam ca, tan học cùng nhau trở về được không?”

Quách Khôn Nam đồng ý: “Cùng đi.”

Bỗng nhiên, QQ của hắn vang lên.

Hắn cầm lấy điện thoại nhìn, lại là một lời mời kết bạn, còn có avatar quen thuộc kia.

Nàng ấy là Man Man và nàng ấy đã trở lại.

Đạo tâm kiên cố của Quách Khôn Nam trong nháy mắt vỡ nát, niềm vui bất ngờ khôn cùng sinh ra, Mạn Mạn đã trở lại!

Trong một phần nghìn giây, hắn click đồng ý kết bạn.

Mạn Mạn: “Xin lỗi hôm qua nói chuyện hơi nặng lời, bây giờ ngươi vẫn ổn chứ?”

Nhìn ngữ khí ôn nhu kia, Quách Khôn Nam suýt nữa rơi lệ.

Thì ra, trong lòng hắn, vẫn có nàng.

Hắn cho rằng đã quên Mạn Mạn, nhưng mà, ký ức chôn sâu dưới đáy lòng cùng nhau xông lên đầu.

Quách Khôn Nam rất muốn nói, sau khi nàng đi, hắn sống không tốt, hắn không nói, hắn trả lời: “Ha ha, ta không sao, sao ta có thể có việc chứ.”

“Chỉ cần ngươi đừng giận ta nữa là được rồi, là ta gạt ngươi trước.”

Mạn Mạn: “Hôm qua ta quá kích động, ta không ngờ, ngươi lại không phải Hoàng Trung Phi, mà là Quách Khôn Nam.”

Thật ra ta vẫn có hảo cảm đối với ngươi, chỉ là ngày hôm qua quá tức giận, cho nên nói những lời không hai vời ngươi.”

“Xin lỗi.”

Quách Khôn Nam nhìn những câu trả lời này, hắn lấy ra một tờ giấy, lau nước mắt.

Hắn thấy được, Mạn Mạn có hảo cảm đối với hắn, hành động quang minh lỗi lạc của hắn, cũng không phải là vô dụng.

Hắn trả lời: “Không cần phải xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta, là ta lừa ngươi trước.”

Mạn Mạn: “Lỗi của ta nhiều hơn, ta nói chuyện quá khó nghe, tan học cùng đi uống trà sữa được không?”

“Xem như ta nhận lỗi với ngươi.”

Quách Khôn Nam vui mừng suýt nữa bay lên, Mạn Mạn mời hắn uống trà sữa!

Hắn lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng được nữ sinh mời uống trà sữa.

Hắn cảm thấy phần lớn đàn ôngcuxng chưa từng.

Mà hắn, Quách Khôn Nam, mười sáu tuổi, được nữ sinh mời uống trà sữa!

Ai có thể so sánh với hắn?

Nhưng Quách Khôn Nam vẫn hiển ra một mặt nam nhân của hắn: “Không cần, thật không cần, ta thật không có tức giận, ngươi tự mình uống đi.”

Mạn Mạn: “Không được, ngươi phải tới.”

“Được rồi.” Quách Khôn Nam đáp ứng.

Hắn vội vàng nói với Hồ Quân: “Xin lỗi người anh em, lát nữa tan học ta không về cùng ngươi nữa rồi.”

Hồ Quân tiếc nuối: “Được rồi, tan học ta tự đi.”
Bình Luận (0)
Comment