Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 376 - Chương 376: Giấc Mơ Chiếu Vào Hiện Thực

Chương 376: Giấc mơ chiếu vào hiện thực Chương 376: Giấc mơ chiếu vào hiện thực

Hoàng Trung Phi cười cười, chuyện như vậy hắn đa gặp rất nhiều, cánh tay hắn xua lên quầy: “Nếu đã kết giao bằng hữu, ta không thích thiếu nợ nhân tình bằng hữu, thu tiền đi.”

Là chủ bị hắn làm cho cười, suýt chút nữa lóe đến mắt, trái tim đập nhanh, nàng nhận lấy tiền, lộ ra nụ cười giàu có thành ý nhất trong cả đời nàng: “Chúng ta là bạn bè, không ngại ta hướng dẫn ngươi trượt băng chứ?”

Hoàng Trung Phi: “Thật ngại quá.”

“Không sao, ta thích nhất là dạy mọi người trượt băng, đó là ý nghĩa của việc ta mở một sân trượt băng”, bà chủ nói.

Thôi Vũ lạnh lùng nhìn lại, trong lòng phỉ nhổ: “Miệng phụ nữ, quỷ gạt người.”

Lúc trước hắn đã tai vài lần, có người cố gắng không biết trượt băng, để cho bà chủ dạy một chút, nhưng mà bà chủ hoàn toàn bất động, đâu giống như bây giờ, giống như nhìn thấy bảo bối.

Theo khách hàng xung quanh nói, điều kiện trong nhà bà chủ đặc biệt tốt, làm người ngạo khí, mở sân trượt băng chính là để chơi đùa, đặc biệt tùy hứng.

Kết quả là bởi vì người ta xinh đẹp, việc làm ăn của sân trượt băng cũng không tệ lắm.

Thôi Vũ khinh thường, tùy hứng thì sao, thấy lớp trưởng Hoàng Trung Phi của bọn họ, còn không phải là trông mong đi lên lấy lòng.

Chỉ là nghĩ như vậy, hắn thở dài, ngay từ đầu hẹn Giang Á Nam, Giang Á Nam không đồng ý, cho dù Thôi Vũ tuyên bố mời khách, nàng vẫn không muốn.

Thôi Vũ bất đắc dĩ, mời lớp trưởng Hoàng Trung Phi lên, sau đó Giang Á Nam lập tức đồng ý.

Thật mỉa mai.

Mạnh Quế bên cạnh Giang Á Nam, hắn nhìn chung quanh một vòng, căn bản không thấy bạn thân của nàng, hắn buồn bực nói: “Bạn thân của ngươi đâu? Ta không thấy, ngươi mau nói số người đi, ta mua trà sữa cho ngươi.”

“Nàng ấy đến rồi, nhưng chỉ đến một nửa.”Giang Á Nam nói đùa.

Mạnh Quế sửng sốt, hỏi: “Đến một nửa?”

Giang Á Nam nói: “Ý ta là, nàng ấy đang ở khu thương mại Blue Horse, nhưng bây giờ không đi được, đợi lát nữa nàng ấy mới có thể đến đây.

“A, được rồi.” Mạnh Quế rất thất vọng, ngồi bất động trên ghế dài.

Thấy hắn bất động, Giang Á Nam thúc giục: “Ngươi mau đi mua trà sữa đi.”

“Chờ bạn thân đến rồi nói.” Mạnh Quế trả lời nàng.

Giang Á Nam ngoài mặt cười, trong lòng chửi má nó.

Nàng là học sinh trung học, không phải bạn nhỏ gì không hiểu, tình yêu nồng cháy của Mạnh Quế lúc trước, nàng có cảm nhận được, chỉ là nàng cũng cảm nhận được tình yêu nồng đậm của Thôi Vũ.

Cảm giác được hai nam sinh cẩn thận che chở lòng bàn tay, thật ra rất tốt.

Giang Á Nam rất hưởng thụ loại cảm giác này, thậm chí là trầm mê, kết quả một ngày nào đó, Mạnh Quế gặp bạn thân của nàng, thay lòng đổi dạ...

Từ đó về sau trừng mắt lạnh lùng với nàng, không còn thái độ như trước nữa.

Giang Á Nam khó chịu, thậm chí có chút uất ức, sao ngươi nói không thích là không thích?

Sao hắn lại lăng nhăng như vậy?

Hắn đối xử với ta như thế nào?

Nàng chưa từng thấy người đàn ông nào trở mặt nhanh như vậy.

Hiện tại, Giang Á Nam buông tha Mạnh Quế, đi rồi thì đi thôi, nàng còn có Thôi Vũ!

Giang Á Nam thay giày trượt băng xong, trên sân trượt băng, Mạnh Quế căn bản không lên sân.

Hắn là một học sinh trung học ngây thơ, một lần chỉ yêu một người, Mạnh Quế đứng ở hàng rào hành lang bên ngoài.

Bên cạnh Mạnh Quế là Thôi Vũ, hai người vịn rào chắn, từ lầu ba quan sát người ở đại sảnh phía dưới.

“Thật tốt.” Thôi Vũ cảm thán nói.

“Tốt cái gì?” Mạnh Quế hỏi.

“Khu thương mại này.” Thôi Vũ nói: “Đây là cơ sở một, cơ sở hai bên kia phồn hoa hơn.”

“Đúng là phồn hoa, nhưng tiền thuê cửa hàng bên trong rất đắt, đồ bán cũng đắt.” Mạnh Quế nói.

Nhà hắn ở nông thôn, a mẹ làm công tích góp tiền, mới mua được nhà trong thành phố cho hắn, bình thường ba mẹ vẫn làm công ở thành phố duyên hải, hắn sống một mình.

Bình thường sinh hoạt phí một tháng, đại khái có một ngàn hai trăm đồng, tốt hơn so với rất nhiều học sinh trong lớp, nhưng mà căn bản không đủ tiêu phí ở khu thương mại Blue Horse.

Thôi Vũ mắng: “Mẹ nó đắt thật, lần trước ta đến xem một đôi giày, lại bán hơn năm trăm, thật đen.”

Đôi giày hắn thường đi mới hơn một trăm đồng.

Mặc dù Thôi Vũ là người trong thành phố, nhưng điều kiện trong nhà không thể tốt hơn Mạnh Quế, đại khái mức độ 50/50.

Mạnh Quế sờ sờ kiểu tóc mười cm của hắn: “Giang Á Nam đang trượt băng, ngươi không đi sao?”

Thôi Vũ thở dài, không lên tiếng.

Vừa rồi, hắn nhìn thấy tầng hai, có một đôi tình nhân, vào cửa hàng giày, cửa hàng giày kia, chính là cửa hàng bán năm trăm đồng một đôi giày, cửa hàng giày đó, rẻ nhất là năm trăm đồng.

Kết quả sau khi đôi tình nhân kia đi ra, trong tay có thêm hai cái túi.

Nghĩ đến người ta yêu đương, lại nghĩ đến hắn.

“Nghỉ một lát rồi đi.”

Trong sân trượt băng, bà chủ nắm tay Hoàng Trung Phi, mang theo hắn trượt, sợ hắn ngã sấp xuống.

Lư Kỳ Kỳ và bạn trai lớp 11 của nàng, cũng là tay trong tay mà trượt.

Giang Á Nam vịn cột bên cạnh sân trượt băng, thật sự là kỳ quái, Mạnh Quế chạy trốn thì thôi, ngay cả Thôi Vũ cũng không đến.

Thôi Vũ quan sát đám người phía dưới, quan sát mọi người, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một trận tham vọng cao cả, hắn trịnh trọng nói: “Sau này ta sẽ mua nơi này.”

Mạnh Quế không thể tưởng tượng nổi: “Hả?”

Thôi Vũ cười, ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu: “Ta không nói sai, sau này ta cố gắng, nhất định có thể mua được trung tâm mua sắm Blue Horse, bất kể là kỳ cơ sở một hay cơ sở hai.”

Mạnh Quế đầu tiên là cảm thấy khó có thể tin trung tâm mua sắm Blue Horse, đầu tư ít nhất trăm triệu, làm sao có thể mua nổi!
Bình Luận (0)
Comment