Chương 383: Ngươi và hắn không giống nhau
Chương 383: Ngươi và hắn không giống nhau
Tiết Nguyên Đồng trong phòng học còn chưa ăn cơm, Khương Ninh chưa đóng gói gà hầm mang về.
Hắn cảm thấy, thứ này vẫn nên ăn ở trong tiệm, mùi vị tốt hơn nhiều.
Ra khỏi cửa tiệm, trước mặt có hai bóng dáng đi tới, một cao một thấp, cao chính là Nghiêm Thiên Bằng lớp 9, tương đối mà nói, thấp hơn chính là Thẩm Húc thường xuyên đến lớp 8 bọn họ bán đồ.
Nghiêm Thiên Bằng và Thẩm Húc nhận ra Khương Ninh, chỉ biết, nam sinh này lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, xung quahh chỗ ngồi có mấy nữ sinh, khiến người ta ghen tị.
Nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện qua một câu.
Hiện tại nhìn thấy nhau, chỉ chăm chú nhìn một phen, cũng không nói câu nào, không chào hỏi, đi qua lẫn nhau.
Khương Ninh đến sạp hàng trước cổng trường, mua một phần bánh bao nhân thịt, lại mua một phần chắn ngân nhĩ, hắn cân nhắc, những thứ này chưa chắc đủ cho Tiết Nguyên Đồng ăn.
Đừng nhìn nàng nhỏ con, ăn rất lợi hại
Vì thế, hắn đến sạp trái cây bên cạnh, mua dâu tây mười đồng.
Trên đường về trường, sắc trời hơi tối.
Hắn dùng pháp thuật ngưng kết nước trong, rửa sạch sẽ dâu tây trong túi.
Tránh phiền toái rửa sạch hoa quả vào mùa đông, như vậy Tiết Nguyên Đồng có thể trực tiếp ăn.
Trở lại lớp, Khương Ninh đặt đồ ăn lên bàn học, lập tức nghênh đón sự khen ngợi của Tiết Nguyên Đồng, như là 'Ta không nhìn lầm ngươi','không hổ là bạn ngồi cùng bàn của ta'.
Khương Ninh không để ý đến nàng, chỉ nói một câu: “Dâu tây rửa xong rồi, bên trong có cái que, ngươi ăn đi.”
…
Trước giờ tự học buổi tối.
Đan Khải Tuyền và Quách Khôn Nam theo cửa sau đi vào, bình thường phòng học lớp 8 có hai cái cửa, bởi vì cửa sau gần cầu thang, cho nên cho dù là học sinh hàng đầu, vẫn rất thích đi vào từ phía sau.
Đan Khải Tuyền vừa vào cửa, đã ngồi vào vị trí của Hồ Quân, nói với Mã Sự Thành: “Cửa trường học mới mở một quán cơm, gọi là cơm gà hầm, mùi vị kia, quả thực quá ngon!”
“Mã ca, lần sau các ngươi nếm thử một chút.”
Đan Khải Tuyền hóa thân thành nhân viên tiếp thị, giới thiệu với mấy người.
“Chỉ là giá cả quá đắt.”
Mã Sự Thành hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Một phần 16 đồng, ta cảm thấy rất đáng giá.” Đan Khải Tuyền thật lòng nói.
“Không tin ngươ hỏi Nam ca, món gà hầm kia ăn rất ngon phải không?”
Quách Khôn Nam cũng đồng ý, hắn là đứa trẻ ở nông thôn, lần đầu ăn, quả thật ăn ngon.
“Đắt quá, buổi tối ta đi bao đêm, mua một thùng mì ăn liền, thêm một chai nước, không chênh lệch nhiều lắm so với giá này.” Ý nguyện đi ăn của Mã Sự Thành cũng không mãnh liệt.
Đối với hắn mà nói, ăn có thể kém, mặc có thể kém, duy chỉ thế giới tư tưởng không thể khổ.
Trò chơi mang đến cho hắn khoái hoạt, mới là lâu dài, mới là chân thật, những thứ khác, ăn cho dù tốt, cũng là giả dối.
Đan Khải Tuyền nhìn thấy Mã Sự Thành không có hứng thú, hắn lại tung ra đề tài mới, hắn cười ha hả nói: “Ngươi đoán xem ta và Nam ca ra ngoài ăn cơm, gặp ai, đúng vậy, gặp Nghiêm Thiên Bằng.”
Hắn vui vẻ không thôi: “Buổi chiều lúc trước, Nghiêm Thiên Bằng tới tìm Lư Kỳ Kỳ, kết quả sau khi tan học, Lư Kỳ Kỳ cùng bạn trai đến nhà hàng ES, điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ Lư Kỳ Kỳ không thèm để ý đến hắn.”
Nói chuyện, Đan Khải Tuyền đi tới một phía khác, đối mặt với cửa sổ phòng học, như vậy có thể phòng ngừa Nghiêm Thiên Bằng đột nhiên đi vào.
Vương Long Long nói: “Lư Kỳ Kỳ không dễ theo đuổi chứ?”
Bình thường Lư Kỳ Kỳ ngồi ở phía trước bọn họ, có lúc đối phương nói chuyện phiếm, Vương Long Long có thể nghe được, cảm giác rất phức tạp.
Có một lần, Lư Kỳ Kỳ còn quay đầu, hỏi hắn vấn đề mỹ phẩm, Vương Long Long ngây ngốc, nữ nhân quá phiền toái!
Nói chuyện phiếm với nữ sinh, không bằng viết báo cáo cho chủ nhiệm lớp, vui vẻ ập tới.
Ngược lại điều khiến Vương Long Long kinh ngạc, ngày đó sau khi Đan Kiêu nghe thấy, vậy mà lại thảo luận về son môi với Lư Kỳ Kỳ.
Hai người trò chuyện vô cùng hài hòa, thậm chí sau đó Lư Kỳ Kỳ còn thỉnh giáo Đan Kiêu.
Vương Long Long hoàn toàn không ngờ kiến thức của Đan Kiêu lại rộng rãi như vậy.
Từ đó, Vương Long Long học được đạo lí học, học nữa, học mãi/
Đan Khải Tuyền đắc ý nói: “Theo đuổi con gái không phải như vậy, ngươi phải đối xử tốt với nàng, ngươi xem Thiên Bằng, ngươi ta hoàn toàn không hiểu.”
“Nói một câu không dễ nghe, hắn đuổi theo Lư Kỳ Kỳ, thật ra chỉ tính là bình thường, không có gì khó khăn.”
“Mà ta có một người bạn, ngươi ta theo đuổi con gái, mới thật sự khó làm.”
Hắn truyền tải cho mọi người phương pháp và kinh nghiệm theo đuổi con gái của mình.
Mã Sự Thành ngó nhìn hắn, nếu như tỉ mỉ mà nói, cũng là theo đuổi con gái, Đan Khải Tuyền lấy lòng nữ sinh, thế cho nên đánh mất tính chủ đạo của bản thân.
Mà Nghiêm Thiên Bằng thì không, lúc hắn theo đuổi nữ sinh, cực kỳ cá tính, cũng không phải cứ mãi lấy lòng.
Đan Khải Tuyền ở bên này khoác lác, Lư Kỳ Kỳ và Giang Á Nam ở cửa đi vào, hắn ngậm miệng lại, bắt đầu tán gẫu đề tài khác.
Một lát sau, Nghiêm Thiên Bằng to lớn xông vào, hắn bước ra vài bước, đến trước mặt Lư Kỳ Kỳ, giọng nói mở ra: “Kỳ Kỳ, lần sau đừng ăn nhà hàng ES nữa.”
“Nhìn ngươi gầy kìa, ngày mai ta dẫn ngươi đi gà hầm, bồi bổ thân thể cho ngươi.”
Mã Sự Thành:...
“Ta có bạn trai rồi, ngươi có thể đi xa ra một chút được không?”
Thời gian mấy người nói chuyện phiếm, trước phòng học, một người bị đẩy ngã trên bục giảng.