Chương 390: Trợ giúp (2)
Chương 390: Trợ giúp (2)
Hắn nhanh nhẹn cất điện thoại, ném vào túi quần, chạy về phía Khương Ninh.
Loại chuyện như này, sao Mã Sự Thành hắn có thể bỏ qua!
Không riêng gì Mã Sự Thành và Vương Long Long, Đan Khải Tuyền, Mạnh Quế bên xà kép, nhao nhao chạy về phía Khương Ninh, vội vã đi xem cuộc chiến.
Ngay cả Thôi Vũ tỷ thí với Thẩm Tân Lập lớp 9, cũng bỏ lại đối phương, chạy như bay về phía Khương Ninh.
Sau khi Du Văn bên này chú ý tới, ngữ khí không tốt lắm, nói: “Lại đánh nhau, ta thấy Khương Ninh chỉ biết đánh nhau.”
Sau khi Dương Thánh nghe xong: “Ngươi nói ghét bỏ như vậy, có bản lĩnh đừng nhìn, mỗi lần đều thấy ngươi nhìn chăm chú nhất”.
Du Văn bị đâm một cái, dựa vào tính cách của nàng, nếu như là người bên ngoài, nàng trăm phần trăm sẽ nói lại.
Nhưng nhớ tới dưới tay Dương Thánh chịu thiệt thòi, nàng thật sự nuốt xuống khẩu khí này, không thể trêu vào còn trốn không nổi sao?
Lư Kỳ Kỳ trên bàn bóng bàn khoe móng tay, kẹp âm, ra mặt thay Du Văn: “Ôi, có nữ sinh thích xen vào việc của người khác, ta không có cách nào đánh giá.”
Nàng và Du Văn là chị em nhỏ, có lúc sẽ cãi nhau, thỉnh thoảng ganh đua so sánh người theo đuổi đối phương, nhưng mặc kệ như thế nào, dù sao cũng thân cận hơn người ngoài, không thể nhìn chị em nhỏ bị khinh bỉ.
Du Văn vừa nghe lời này, vội vàng chạm vào nàng, ý bảo nàng đừng nói lung tung.
Nhưng mà Lư Kỳ Kỳ căn bản không sợ, phát động công kích cá nhân: “Thật không biết ngươi chỗ nào tốt, có thể làm cho Tề Thiên Hằng lớp 2 đuổi theo ngươi.”
Dương Thánh từ trên sân khấu nhảy xuống đất, áo khoác bởi vì động tác mà hơi nhô lên, một đường cong động lòng người từ phần eo vẽ đến mũi chân.
Nàng nhẹ nhàng phát ra “Hả?”
…
Học trưởng lớp 11, hôm nay vốn định trêu chọc học muội, kết quả lại bị một học sinh lớp dưới sỉ nhục, hắn vô cùng phẫn nộ, chỉ vào Khương Ninh, nsoi ra mấy lời xỉ nhục, thậm chí định động thủ giáo huấn hắn.
Bỗng nhiên, dư quang khóe mắt hắn, vứt đến cách đó không xa, mấy nam sinh giống như chó điên, chạy tới hướng bên này.
Những nam sinh kia mang theo vẻ mặt điên cuồng, giống như gặp được chuyện tốt.
Mắt thấy lập tức chạy tới, trong lòng học trưởng cảm thấy lo lắng: “Không phải là chạy tới chỗ ta chứ!”
“Mẹ nó, bọn họ không phải là tới đánh ta chứ!”
Hắn biết bên kia là nam sinh lớp 10, là một nhóm người.
Hắn càng nghĩ càng có khả năng này, học trưởng hoảng đến mức không chịu được.
Nếu như chỉ có một mình đối phương, hắn cũng không sợ hãi, nhưng hiện tại quá nhiều người, hắn ở lại đây không phải là sẽ bị đánh sao!
Mà nam sinh trước mặt này, vẫn bình tĩnh như cũ, hiển nhiên nắm chắc mười phần.
‘Đây tuyệt đối là tới đánh ta!’
Học trưởng thêm sợ hãi, không nói một lời gay gắt, xoay người co cẳng bỏ chạy!
Trong nháy mắt chạy đi, đợi đến khi đám Mã Sự Thành tới, sửng sốt nhìn thấy người nọ đã chạy đi mấy chục mét.
Vương Long Long thở hổn hển, gãi đầu, trăm mối vẫn không có cách giải, bọn họ đến xem náo nhiệt, kết quả náo nhiệt còn chưa bắt đầu, người đã không còn.
“Ninh ca, sao hắn lại chạy rồi?”
Bọn Đan Khải Tuyền cũng mang vẻ nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Ninh quét qua mấy người: “Hắn bị các ngươi dọa chạy mất rồi.”
Cảnh Lộ không nhịn được, cười ra tiếng, vừa rồi nàng còn muốn khuyên Khương Ninh đừng động thủ, đánh nhau sẽ bị trường học xử phạt.
Ai ngờ đảo mắt đã không thấy người.
Lúc đầu mọi người chuẩn bị đến xem Khương Ninh đánh người, ai ngờ người kia quá bất lực, trực tiếp chạy.
Bọn Mã Sự Thành thấy cô đơn, hàn huyên vài câu, đang chuẩn bị tản đi, Thôi Vũ chợt động ý niệm: “Mấy anh em, đã đến rồi, không bằng theo ta qua bên kia xem thử?”
“Ta đang tỷ thí với người lớp 9, trợ uy cho ta.”
Thôi Vũ lấy danh dự tập thể ra, ý đồ để cho mấy người qua xem cuộc chiến.
Đây chính là cơ hội tốt để làm náo động, nếu như hắn thắng, nhưng không có người vây xem, vậy còn có ý nghĩa gì?
Mã Sự Thành cùng đám Vương Long Long, suy nghĩ một phen, cảm thấy không thể đến không công, đơn giản đồng ý, mấy bạn học, đi về phía xà kép thang mây.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Cảnh Lộ nhìn về phía chỗ tụ tập của lớp 11, vừa hay nhìn thấy, học trưởng vừa rồi muốn liên lạc, vây quanh một đống nam sinh, mặt hướng về phía bên này.
Trong lòng nàng cảm thấy, học trưởng kia cũng không buông tha, mọi người ở cùng một trường học, về sau nói không chừng còn có thể hỏi nàng phương thức liên lạc.
Cái này không tính là gì, chủ yếu là đối phương và Khương Ninh xảy ra xung đột, chỉ sợ sẽ không dễ tháo gỡ.
Trong ấn tượng của Cảnh Lộ, mặc dù mọi người là học sinh trung học, nhưng cũng không có bao nhiêu thay đổi so với học sinh tiểu học.
Rất nhiều nam sinh vẫn vô cùng ngây thơ, sẽ bởi vì một chút chuyện nhỏ gây mâu thuẫn, từ đó dẫn tới đánh nhau.
Ừ, thậm chí đánh nhau, cũng đánh như học sinh tiểu học.
Trước kia nàng từng thấy học sinh tiểu học đánh nhau, chính là bóp cổ nhau, luân vương bát quyền.
Mà Cảnh Lộ cũng từng thấy qua học sinh trung học đánh nhau, khác biệt duy nhất với học sinh tiểu học, đại khái là dùng khí lực lớn hơn để luân vương bát quyền.
Người lớn đánh nhau thì sao? Còn có thể như vậy sao?
Cảnh Lộ không xác định, nhưng có lúc nàng cảm thấy người lớn cũng rất ngây thơ, không khác gì bạn nhỏ.
Tết năm nay, nàng nhìn thấy họ hàng, cũng bởi vì một chút chuyện nhỏ mà mâu thuẫn, thật sự rất ngây thơ.
Tối hôm đó, Cảnh Lộ không nhịn được hỏi ba mẹ một vấn đề: “Con người lớn lên sẽ trở nên trưởng thành sao?”