Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 408 - Chương 408: Trí Tuệ Của Ta (2)

Chương 408: Trí tuệ của ta (2) Chương 408: Trí tuệ của ta (2)

Lư Kỳ Kỳ nghe thấy khó chịu, nhà hàng ES là nhà hàng tốt nhất ở cửa Tứ Trung, bị Nghiêm Thiên Bằng khinh bỉ như thế, làm sao nàng chịu được.

“Ngươi mới ăn đồ ăn vặt, từ nhỏ ngươi đã ăn đồ ăn vặt.”

Nghiêm Thiên Bằng nhìn Lư Kỳ Kỳ như bị ma nhập, hắn giải thích: “Nhà hàng ES thực sự là đồ ăn vặt, ta phải cho ngươi ăn thật ngon.”



Sau bữa trưa.

Khương Ninh mang hai cái ghế gập nhỏ đặt ở cửa, Tiết Nguyên Đồng thì cầm một cái thảm lông nho nhỏ, đắp ở trên đùi, hai người dán cùng một chỗ phơi nắng.

Phơi nắng một hồi, Khương Ninh đụng Tiết Nguyên Đồng, ý bảo đừng dựa vào hắn, hắn phải đứng lên.

Tiết Nguyên Đồng rầu rĩ đứng dậy.

Khương Ninh trở lại phòng, lấy ra một hộp giữ tươi.

Trong hộp đựng trái cây màu xanh, đây là “táo sữa”, nói là táo, thực ra bề ngoài giống táo xanh hơn một chút, tròn, lớn hơn quả trứng gà một vòng.

Khương Ninh đánh ra một đạo pháp quyết, rửa sạch sẽ.

Tối hôm qua hắn đến núi Hổ Tê Sơn khảo sát, sau khi định ra kế hoạch phát triển tương lai, bắt tay vào bảo Thiệu Song Song thu thập các loại rau dưa hoa quả.

Có lẽ là bởi vì khoảng thời gian trước tặng đan dược, Thiệu Song Song càng có thể thức đêm, trắng đêm không ngừng làm việc vì Khương Ninh, sáng sớm hôm nay, biệt thự nhí Hổ Tê, bày biện các loại hoa quả.

Khương Ninh chọn vài loại, táo sữa chính là một trong số đó.

Hắn bưng cái hộp, một lần nữa ngồi trở lại cái ghế gập.

Hắn lấy từ trong hộp ra một quả táo sữa, đón ánh nắng ấm áp của mùa đông, cắn một miếng.

Táo sữa có vị không tệ, ăn vào giòn ngọt, mọng nước, còn không cần gọt vỏ, trải nghiệm khá tốt.

Khương Ninh không quan tâm Tiết Nguyên Đồng, hắn cắn ăn, trong lòng đã quyết định, tương lai sẽ cấy ghép loại hoa quả này ở núi Hổ Tê.

Về phần có thể sống sót hay không, Khương Ninh cũng không lo lắng, hắn sẽ bố trí ra loại hoa quả thích hợp với hoàn cảnh, lại phụ thêm linh khí ưu hóa, đến lúc đó trái cây kết ra, sẽ càng nogn hơn hiện tại.

Tiết Nguyên Đồng đã sớm chú ý tới Khương Ninh, dựa theo dĩ vàng, Khương Ninh nhất định sẽ chia cho nàng một nửa, vậy mà hôm nay lại khác thường, chẳng lẽ Khương Ninh thay đổi rồi sao?

Tiết Nguyên Đồng không sờ tới cái đầu nhỏ, nàng nhìn Khương Ninh ăn trái cây, nàng biết đó là táo sữa, thèm quá!

Nhưng Khương Ninh không cho nàng ăn, Tiết Nguyên Đồng từ trước đến nay không phải là người tìm Khương Ninh chủ động đòi.

Khương Ninh để cho nàng thất vọng, giữa trưa vừa mới ăn cơm nàng nấu, hiện tại lại không để ý tới nàng, thật bạc tình.

Tiết Nguyên Đồng thèm ăn khó chịu, trái tim nàng oa oa như mèo cào, trông mong nhìn chằm chằm Khương Ninh, chờ mong lương tâm hắn phát hiện.

Khương Ninh nhìn nàng, hắn thích nhất là nhìn bộ dạng sốt ruột của Tiết Nguyên Đồng, muốn lại không được, ôi, thật thú vị.

Khương Ninh nhìn vài lần, dùng sức cắn một cái: “Ngon lắm, cảm giác ngon hơn táo.”

Tiết Nguyên Đồng tức giận bốc khói, thầm nghĩ: ‘Đại ác nhân Khương Ninh, ngươi cho rằng ta sẽ hướng ngươi khuất phục sao!’

“Chẳng lẽ cho rằng, ta sẽ buông tha sao, không, ngươi hoàn toàn không biết gì về trí tuệ của ta cả!”

Trong phút chốc, linh quang Tiết Nguyên Đồng chợt lóe, nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.

Nàng dán lên, cọ cọ Khương Ninh, nói: “Ta biết một trò chơi rất thú vị, dám chơi với ta không, hừ.”

Khương Ninh cắn miếng trái cây, định nhìn xem nàng giở trò gì: “Chơi trò chơi?”

Tiết Nguyên Đồng thấy Khương Ninh mắc câu, nàng nói: “Chúng ta đến so tài, ai nhổ được hạt táo bay xa, có dám hay không?”

Nghe nói như thế, Khương Ninh thầm nghĩ ngươi cũng thật thông minh.

“Được.” Khương Ninh nói.

“Nếu tỷ thí, vậy ngươi cho ta một quả táo đi.” Tiết Nguyên Đồng lộ ra dã tâm của nàng.

Khương Ninh cho nàng một quả táo.

Tiết Nguyên Đồng vui vẻ, cuối cùng nàng cũng được ăn táo sữa, giòn ngon lành!

Ăn táo xong, nàng nghẹn một hơi, cùng Khương Ninh tỷ thí phun hạt táo.

Ván thứ nhất Tiết Nguyên Đồng thua, nàng tương kế tựu kế: “Lần này là sai lầm của ta, chúng ta chơi thêm một ván nữa.”

Khương Ninh cho nàng quả táo thứ hai.

Trận này Tiết Nguyên Đồng thắng, nàng vui vẻ muốn chết, lại tìm một lý do: “Xem đi, một khi ta phát huy thực lực thật sự, ngươi không phải là đối thủ của ta.”

“Muốn học không, ta dạy ngươi nha.”

Tiết Nguyên Đồng thành công đạt được quả thứ ba.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kiêu căng, chỉ là trái cây, nàng hơi thi triển tiểu kế, dễ dàng đắc thủ.

Khương Ninh căn bản không phải là kẻ địch của nàng.

Buổi trưa, Cảnh Lộ và tỷ muội Trần Tư Vũ cùng ra ngoài ăn cơm trưa.

Tỷ muội sinh đôi bình thường ở trọ, hai nàng phần lớn là cùng Bạch Vũ Hạ Dương Thánh ra ngoài ăn cơm, chỉ là đám Dương Thánh là sinh viên ngoại trú, buổi trưa về nhà ăn cơm, vì thế không ai đi ăn cơm trưa cùng.

Cảnh Lộ cũng đi học ngoại trú, nhưng buổi trưa thường xuyên không trở về, thường xuyên qua lại, mấy người quen thuộc, đơn giản thường xuyên kết bạn ăn cơm.

Cảnh Lộ vào khách sạn, phát hiện trong khách sạn, có một nam sinh đang ngồi.

Nam sinh hình thể hơi béo, tóc bóng dầu, phía trên có rất nhiều vụn trắng, lúc này nam sinh kia, đang cười với Cảnh Lộ.

Hắn lên tiếng chào hỏi: “Thật trùng hợp học muội, chúng ta lại gặp mặt.”

Cảnh Lộ không để ý tới hắn.

Trần Tư Tình cũng không để ý tới , tiết thể dục ngày hôm qua, nàng ở sân thể dục chơi cầu lông với Khương Ninh, gặp học trưởng này, đối phương yêu cầu QQ của Cảnh Lộ, sau đó còn suýt chút nữa nổi lên mâu thuẫn với Khương Ninh.
Bình Luận (0)
Comment