Chương 418: Lặng lẽ giấu (2)
Chương 418: Lặng lẽ giấu (2)
Mua một chiếc máy tính bảng, ban ngày nàng đi học, máy tính bảng để ở nhà cho mẹ xem phim truyền hình, chờ cuối tuần nàng có thể tự mình chơi.
Vì thế, Tiết Nguyên Đồng lặng lẽ quyết định, thực hiện kế hoạch tiết kiệm tiền.
Gần đây nàng tiêu quá nhiều tiền, buổi chiều một bữa cơm, có đôi khi lại có thể ăn đến 12 đồng!
Nếu như buổi chiều nàng về nhà ăn cơm, như vậy chi phí bữa tối, đủ để nén xuống dưới 4 đồng, như vậy một ngày tiết kiệm được 8 đồng.
Một tháng 30 ngày, tiết kiệm được 240 đồng, bình thường ăn ít một chút đồ ăn vặt, làm tròn, một năm 3000 đồng!
Chỉ cần một năm, Tiết Nguyên Đồng có thể tiết kiệm được một chiếc máy tính bảng.
Đương nhiên, Tiết Nguyên Đồng cũng không chỉ muốn tiết kiệm tiền, mới về nhà ăn cơm.
Còn có một nguyên nhân khác, hiện tại công việc của mẹ nàng ổn định, mỗi ngày đúng bốn giờ tan tầm.
Bình thường một mình mẹ cô độc ăn cơm ở nhà, hơn nữa không nỡ ăn ngon, nếu như buổi chiều mẹ trở về ăn cơm, như vậy có người cùng mẹ ăn cơm hì hì.
Về phần cách về nhà, Tiết Nguyên Đồng nhìn Khương Ninh một chút, lần này không cần Khương Ninh.
Nàng nói chuyện với mẹ xong, buổi chiều trước khi tan học, mẹ nấu cơm xong, giữ ấm thức ăn, mẹ lại đạp xe điện đến cổng trường, đón nàng về nhà, sau khi cơm nước xong, lại đưa nàng đến trường tự học buổi tối.
Buổi chiều tan học, khoảng cách đến giờ tự học buổi tối tuy không dài, nhưng đủ để ăn cơm.
Hôm nay thứ năm, sẽ là lần cuối cùng Tiết Nguyên Đồng ăn cơm ở trường.
Cho nên, hôm nay nàng mới có thái độ khác thường đi ra ngoài ăn cơm.
Nàng nhìn Khương Ninh, trong lòng đắc ý: ‘Về sau không cần kêu Khương Ninh mang cơm, nhìn hắn còn dám oán giận mình, khoan hãy nói, có chút không nỡ!’
Thời gian chờ cơm, quán mì lại có thêm mấy học sinh.
‘Ta nói bên này mới mở một quán mì.’ Thanh âm Dương Thánh vang lên.
Trần Tư Vũ nói: “Mỗi lần có cửa hàng mới khai trương, đều không gạt được ngươi.”
“Nhất định.” Mấy người Dương Thánh đang muốn đi phía trước gọi cơm, bỗng nhiên phát hiện Khương Ninh.
“Các ngươi cũng ở đây à.” Bạch Vũ Hạ lên tiếng chào hỏi.
“Ừ.” Khương Ninh để điện thoại xuống.
Cửa Tứ Trung tổng cộng chỉ có những quán ăn này, bọn họ lại ra ngoài ăn cơm cùng một lúc, tỷ lệ gặp phải vẫn là không nhỏ.
Bạch Vũ Hạ nhìn Tiết Nguyên Đồng đối diện hắn, nàng rất muốn nói: ‘Mỗi lần gặp hắn, nữ sinh bên cạnh hắn đều không giống nhau.’
Lần đầu tiên là Cảnh Lộ, sau đó nàng còn nhìn thấy Khương Ninh và cô Quách Nhiễm đi cùng nhau, hiện tại lại là Tiết Nguyên Đồng, ngươi cũng thật giỏi!
Bạch Vũ Hạ không nói ra miệng, nàng nhẹ nhàng cười cười.
Sau khi các nàng gọi cơm xong, đến bàn cơm đối diện ngồi xuống, nàng và Dương Thánh ngồi một bên, đối diện là tỷ muội sinh đôi.
Bốn người, ba loại hình dáng, đều là xinh đẹp nổi bật.
Khách trong tiệm đều là học sinh, liên tiếp nhìn về phía bàn của các nàng.
Có vài nam sinh rất kinh diễm, trong đầu toát ra lựa chọn kỳ quái, nếu như chỉ có thể lựa chọn hai nữ sinh ở một bên, rốt cuộc nên chọn bên nào?
Bạch Vũ Hạ bị người ta chú ý, đồng thời nàng cũng chú ý đến bàn Tiết Nguyên Đồng.
Mì đến, trước đó Tiết Nguyên Đồng đến tủ khử trùng cầm thìa đũa, Khương Ninh thì bưng canh tới.
Tiết Nguyên Đồng không hỏi ý kiến Khương Ninh, cho hắn thêm chút ớt vào bát.
Nàng di chuyển bát của Khương Ninh về phía nàng một chút, dùng đũa trộn, trộn đều hơn một chút, sau đó nàng lại trộn bát của mình.
Động tác vô cùng tự nhiên, nhìn không ra bất kỳ một tia đột ngột nào, giống nhưu đã lặp lại rất nhiều lần, vốn nên như thế.
Thấy cảnh này, Bạch Vũ Hạ hồi tưởng lại ngày đó, cảnh tượng Cảnh Lộ và Khương Ninh cùng nhau ăn cơm ở một quán mì khác, so sánh ra, không bằng lần này tự nhiên mà thành.
“Đừng nghịch điện thoại nữa, mau ăn cơm đi.” Tiết Nguyên Đồng nhắc nhở.
“Ồ.”
Khương Ninh lên tiếng, cất điện thoại, cầm đũa lên.
Cơm nước xong, trên đường trở về sân trường, Khương Ninh triển khai thần thức, quét Lý Tam lớp 11 - 3.
Tiểu tử kia ăn cơm ở phòng học, còn cầm điện thoại chơi, đây cũng không phải là một thói quen tốt, hắn nói giúp đối phương cai điện thoại.
Khương Ninh thúc giục Tinh Thần Thứ cho hắn một cái.
Lý Tam còn chưa nuốt miếng cơm vào, kêu thảm một tiếng tại chỗ, di động quăng bay ra ngoài.
Bạn học bên cạnh bị điện thoại tát một cái, sợ gần chết.
Chờ bình tĩnh lại, bọn họ nhìn Lý Tam, biểu tình đặc biệt khó chịu, bắt đầu từ giữa trưa, ít nhất có mười lần.
Mọi người từ quan tâm, đồng tình ban đầu, biến thành chết lặng, cùng với một tia chán ghét.
Điều này rất dọa người, thử nghĩ xem ngươi đang an nhàn chơi điện thoại, bên cạnh đột nhiên có người, quát to một tiếng, sau đó điện thoại ném bay ra ngoài, còn đập vào mặt ngươi, điều này ai chịu nổi.
“Tam ca, ta van cầu ngươi, ngươi có bệnh thì mau đến phòng y tế khám đi!”
“Đừng kéo dài, càng kéo dài vấn đề càng lớn!”
Lý Tam tê liệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đợi cho đau nhức trong đầu biến mất, hắn cãi lại nói: “Ta không có bệnh, ngươi mới có bệnh!”
Sắc mặt bạn học kia trầm xuống, khẩu khí xông lên: “Ngươi mẹ nó nếu không có bệnh, lấy điện thoại đập ta làm gì?”
“Có phải ngươi đang kiếm chuyện không?” Tâm tình hắn rất không tốt.
Mấu chốt là, điện thoại Lý Tam, mang theo một cái ốp điện thoại, còn là loại ốp phòng hộ siêu cường, ốp nặng hơn điện thoại nhiều, cái đồ chơi kia nện ở trên mặt, giống như lấy đập gạch.
Hai người cãi vã trong phòng học, Khương Ninh lưu lại làm giám sát thần thức, cùng Tiết Nguyên Đồng trở lại phòng học.