Chương 440: 225 Muốn sao?
Chương 440: 225 Muốn sao?
“Do họ hàng yêu cầu thôi.” Quách Nhiễm nói: "Ta quyết định rồi, nếu lần này không được, sau này ta sẽ không đi xem mắt nữa.”
Thực ra, đối tượng do họ hàng giới thiệu có điều kiện vật chất cũng không tệ.
Lần trước, dù Nghiêm Ba tuy xấu, nhưng về điều kiện vật chất, nhà Nghiêm Ba có vài căn nhà, bố mẹ mở xưởng, bản thân hắn tuổi còn trẻ cũng đã mở xưởng.
Về mặt kinh tế, gia đình Nghiêm Ba ở Vũ Châu này chắc chắn vượt xa 95% gia đình khác.
Lần này họ hàng giới thiệu cho nàng đối tượng mới, sau khi trò chuyện qua Wechat, Quách Nhiễm biết được người nọ năm nay hai mươi tám tuổi, mở một cửa hàng đồ gia dụng trong thành phố, có bảy tám nhân viên, thu nhập hàng năm mấy chục vạn, được coi là khá tốt ở thành phố Vũ Châu.
Tất nhiên, Quách Nhiễm sẽ không có ý nghĩ bản thân không xứng.
Nếu một người phụ nữ tốt nghiệp đại học, có biên chế, không có gánh nặng gia đình và có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, lại ở độ tuổi ngoài hai mươi, nàng hoàn toàn có thể kết hôn với người có điều kiện tốt hơn.
“Lát nữa ta đến quán cà phê, ngươi có thể vào trong chờ, rồi gọi một tách cà phê." Quách Nhiễm nói, ban đầu đối tượng xem mắt định mời nàng ăn tối, vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhưng Quách Nhiễm từ chối, một là nàng không thích ăn với người lạ, hai là so với ăn tối, giá của một ly cà phê rõ ràng rẻ hơn nhiều.
Cho dù khi không chia đôi tiền, đối phương cũng sẽ không thiệt bao nhiêu.
"Cũ quá, không cần thiết, ta ra ngoài uống trà sữa vậy.”
Dù sao hắn có thần thức, muốn nhìn gì thì nhìn, hoàn toàn không cần phải ngồi trong quán.
Hai người lại trao đổi một ít chi tiết, trò chuyện một lúc, rồi Quách Nhiễm xoay người đi tới trung tâm thương mại Blue Horse.
Khương Ninh âm thầm đi theo sau vài trăm mét, triển khai thần thức toàn diện, lấy góc nhìn Thượng Đế quan sát hết thảy.
Vị trí quán cà phê nằm ở tầng ba, sau khi Quách Nhiễm lên lầu, hắn phát hiện nàng ngồi một mình trong quán, đối diện đối phương vẫn chưa đến.
Khương Ninh lấy điện thoại ra, dùng pháp thuật lau chùi lan can, sau đó tựa tay lên lan can và lướt điện thoại.
Trong nhóm lớp, các nữ sinh đang rôm rả trò chuyện, về quần áo, giày dép, địa điểm vui chơi, tin đồn về minh tinh, … nam sinh hoàn toàn không thể chen vào.
Đột nhiên, Thôi Vũ gửi hai bức ảnh khiêu dâm.
Nhóm lớp im lặng một lúc, các nam sinh bắt đầu xuất hiện, nhóm chat lại rộn rã trở lại.
Khương Ninh ở bên ngoài đợi hai mươi phút, mới thấy một người đàn ông chừng ba mươi bước vào quán cà phê, đi về chỗ Quách Nhiễm đang ngồi.
Người đàn ông không cao, ngoại hình trung bình, vẻ mặt khiến người ta cảm thấy lâng lâng.
Quách Nhiễm đợi trong quán cà phê hai mươi phút, thấy đối phương đến muộn mười lăm phút, trong lòng nàng không vui, dù sao người không có quan niệm về thời gian luôn làm cho người ta khó có thiện cảm.
Tuy nhiên, sự giáo dưỡng tốt đẹp khiến Quách Nhiễm vẫn giữ nụ cười, nàng chủ động chào hỏi.
Người đàn ông nhìn thấy Quách Nhiễm, ánh mắt kinh diễm, hắn không ngờ đối phương lại xinh đẹp như vậy!
Ban đầu người giới thiệu đưa cho hắn hai tấm ảnh, Quách Nhiễm trong ảnh tuy xinh đẹp nhưng không đến mức kinh diễm.
Lúc này gặp được người thật, hắn thật sự kinh ngạc.
Giọng hắn nồng nhiệt, không tiếc lời khen ngợi: "Nàng đẹp hơn ảnh nhiều."
Quách Nhiễm rất ít khi được người ta khen trực tiếp như vậy, nàng cười nói: "Cũng bình thường thôi."
Nàng gọi bồi bàn, gọi cà phê.
“Ta nhận định nàng, nếu nàng gả cho ta, sau này thẻ ngân hàng của ta sẽ do nàng quản hết." Người đàn ông vội vàng bày tỏ.
Quách Nhiễm sửng sốt, hơi không biết làm sao: “Không cần vội vàng như vậy, hai ta chưa từng ở chung, rất khó để biết có hợp hay không.”
Người đàn ông không nghe nàng nói, đạo lý rõ ràng: "Xã hội bây giờ phát triển nhanh lắm, nàng cứ thong thả như vậy không được, đời người có nhiều chuyện quan trọng phải làm, nàng nhanh quyết định đi, chúng ta sẽ lên kế hoạch cho những chuyện sau này, như gặp phụ huynh hai bên, tổ chức đám cưới, đi du lịch hưởng tuần trăng mật."
Quách Nhiễm nói: "Ta năm nay hai mươi hai tuổi, trong kế hoạch của ta, ít nhất cũng phải tìm hiểu nhau một năm rồi mới cưới."
"Nàng quá chậm chạp, quá bướng bỉnh. Những người như nàng rất khó kiếm tiền trong xã hội. Do đó, nàng chỉ có thể làm giáo viên thôi." Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói.
“Công việc của ta đề cao tốc độ. Khách vừa vào cửa hàng, nhân viên đã xông lên chào hỏi, tư vấn tận tình từng khâu chặt chẽ, nắm bắt tâm lý khách hàng một cách hoàn hảo.”
Hắn thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm làm ăn của mình, tỏ ra bản thân thành công đến mức nào.
Quách Nhiễm cảm giác thật xấu hổ, nhưng vẫn duy trì phép lịch sự, chỉ là có chút gượng gạo. Nàng nhìn ra ngoài quán cà phê, thấy bóng dáng Khương Ninh đứng đó.
Lòng nàng liền bình tĩnh lại.
Người đàn ông càng nói càng kích động, hắn nắm chặt thìa: "Xã hội này mạnh được yếu thua, kẻ yếu không có quyền sinh tồn, cơ hội trong đời người rất ít, Quách Nhiễm, nàng phải nắm chắc, bỏ lỡ thì sẽ không còn đâu.”
Quách Nhiễm: “...”
Nàng rất muốn nói, nàng nhận rõ hiện thực, không cần người khác thuyết giáo.
Quách Nhiễm bất lực, cầm thìa khuấy cà phê.
Người đàn ông chú ý tới cảnh này, ánh mắt nheo lại, hắn uống cà phê, trêu chọc hỏi: "Có phải tay phải nàng bị tật, nên nàng mới dùng tay trái?"
Quách Nhiễm thuận tay trái, bình thường ăn cơm cũng dùng đũa bằng tay trái, nghe đối phương nói vậy, nàng cảm thấy câu đùa này không hề buồn cười chút nào.
Ấn tượng của nàng về người đàn ông này hoàn toàn sụp đổ, nàng từ bỏ buổi xem mắt này.
“Ta chỉ là thuận tay trái thôi." Quách Nhiễm giải thích.