Chương 443: 226 Bạn trai? (2)
Chương 443: 226 Bạn trai? (2)
Lúa mì tháng Ba xanh mướt, mọc cao như cỏ, trời nắng ấm áp, thật muốn lăn vài vòng trên cánh đồng.
Nhưng như thế sẽ bị đòn, quần áo cũng sẽ lấm lem bùn đất.
Hơn nữa, đó là lúa mì mà các bác nông dân đã vất vả trồng.
Tiết Nguyên Đồng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, khi còn bé bận việc đồng áng, ba mẹ ra ruộng làm việc, thường không yên tâm nàng một mình ở nhà, cuối cùng đem theo nàng ra ruộng cùng.
Tháng Mười thu hoạch lạc, thời tiết nắng nóng, ba nàng thường dựng một chiếc ô lớn ở đầu bờ, nàng núp ở dưới ô, xa xa nhìn cả nhà nhổ lạc dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Mỗi lần đi ra ngoài, Tiết Nguyên Đồng đều sẽ múc một bình nước nhỏ từ giếng nhà.
Nước giếng mùa hè mát lạnh, người lớn không cho nàng uống nước lã, nàng lén lút uống, nếu có thêm một thanh ớt cay thì là hưởng thụ cấp bậc chí tôn.
Tiết Nguyên Đồng nghe nói, trong thôn có một hộ gia đình, nước giếng nhà họ có vị ngọt thanh, rất ngon, tiếc rằng khi đó nàng còn quá nhỏ, không có gan đến nhà người khác xin nước uống.
Khi còn bé, nàng thường mang theo chiếc bình nhỏ ra ruộng chờ ba mẹ. Có hôm đợi lâu quá, nước giếng lành lạnh trong bình bị phơi nắng đến nóng lên.
Nhưng Tiết Nguyên Đồng không phải ngây ngốc chờ, nàng núp dưới tán ô, nhặt rất nhiều bùn đất, nặn thành từng vị trí như đại tướng quân, tiểu tướng quân, tiểu binh.
Sau đó chỉ huy chúng nó "chiến đấu", nàng thường nhổ một nhúm cỏ, tưởng tượng như đã đánh hạ một tòa thành trì, chiến thắng vang dội.
Đợi đến khi mặt trời lặn, cả nhà về nhà, Tiết Nguyên Đồng hỏi xin ba một xu để ra tạp hóa trong làng mua kem.
Tạp hóa có bán kem que, nhưng giá hai xu, vượt quá khả năng chi trả của nàng.
Chạng vạng mùa hè, được ăn kem thật sảng khoái biết bao!
Thật hoài niệm!
Nhớ lại hương vị ngọt ngào của kem, Tiết Nguyên Đồng lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, xé vỏ bỏ vào miệng.
Nàng ngậm kẹo, dùng sức nhai, như muốn tìm lại niềm vui thời thơ ấu.
Nhưng rồi nàng lại cảm thấy không thú vị: "Cuộc sống thật tẻ nhạt!"
Bỗng nhiên, cùng tiếng kêu "quạc quạc", một hàng ngỗng trắng muốt đi qua trước cửa.
Có đến bảy tám con, đây là ngỗng nhà bác ở gần nuôi, thường đi tắm sông và bắt cá.
Ngỗng thật sự rất to!
Vẻ ngoài oai phong lẫm liệt, như những binh lính quý tộc ưu nhã trong phim truyền hình, bước đi kiêu hãnh, khiến người ta cảm thấy vừa ưu nhã lại cường đại.
Nhưng, bên bờ sông này, không có gì mạnh hơn Tiết Nguyên Đồng.
Nàng nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến đứng lên, chạy tới bắt chuyện với ngỗng lớn.
…
Khương Ninh cưỡi xe đạp địa hình về nhà, trên tay lái treo một túi nilon, trong túi là hộp cơm được đóng gói cẩn thận.
Vừa về đến nơi, hắn đã thấy Tiết Nguyên Đồng hoảng hốt bỏ chạy.
Đằng sau là hai con ngỗng đang hung hăng đuổi theo, như thể không mổ Tiết Nguyên Đồng khóc thì không bỏ qua vậy!
Tiết Nguyên Đồng bị dọa sợ đến mất hồn, chỉ biết cắm đầu chạy, lúc này nhìn thấy Khương Ninh đã về, nàng như thấy được vị cứu tinh, chỗ dựa lớn nhất đã trở lại!
Nàng vừa chạy, vừa la lên: “Khương Ninh, mau hộ giá, hộ giá!”
Con ngỗng kia hoàn toàn không sợ người, vô cùng kiêu ngạo, thấy có người đến thì càng đuổi dữ dội hơn.
Thậm chí một con ngỗng còn vỗ cánh vù vù bay lên, uy thế kia quả nhiên là che trời lấp đất, khiến người ta khiếp sợ.
Khương Ninh nhìn Tiết Nguyên Đồng bị ngỗng lớn đuổi theo, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Tiết Nguyên Đồng à, Tiết Nguyên Đồng, ngay cả một con ngỗng cũng đánh không lại.
Khương Ninh không thể đứng nhìn Tiết Nguyên Đồng gặp nạn, hắn nhanh chóng xuống xe, động tác vô cùng linh hoạt.
Hắn tiến lên vài bước, lướt qua Tiết Nguyên Đồng, đối mặt với con ngỗng lớn.
Đầu tiên là dùng tay tóm lấy cổ con ngỗng đang bay, thuận tay quăng nó về phía sau.
Con ngỗng dưới đất duỗi cái cổ dài, hung hăng lao đến, vẫn muốn mổ Tiết Nguyên Đồng một cái.
Khương Ninh bay lên tung một cước, trực tiếp đá nó bay ra ngoài.
Hai con ngỗng lớn bị đánh một trận, lập tức ngoan ngoãn, "quạc quạc" vừa kêu vừa chạy loạn.
Tiết Nguyên Đồng túm lấy vạt áo Khương Ninh, trốn sau lưng hắn.
“Ơ, làm sao vậy?" Khương Ninh cười nói.
Tiết Nguyên Đồng nhìn thấy ngỗng bị đuổi đi, nhất thời không sợ nữa.
Nàng buông vạt áo Khương Ninh ra, đứng sang một bên, giả vờ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.
Trái tim Tiết Nguyên Đồng đập thình thịch, lòng còn sợ hãi, nếu như không phải Khương Ninh trở về kịp thời, nàng thật sự sẽ bị ngỗng lớn mổ cho te tua!
Chắc chắn sẽ rất đau!
Nàng vô cùng biết ơn Khương Ninh, nhưng mà, Tiết Nguyên Đồng lại tức giận vì sáng nay Khương Ninh đột ngột biến mất, nếu không thì hai người song kiếm hợp bích, nhất định sẽ đánh cho con ngỗng to kia một trận tơi bời.
Đâu phải chịu nhục nhã như này chứ?
Tiết Nguyên Đồng ngẩng mặt lên, nhìn Khương Ninh: "Cũng khá đấy, nhìn ngươi cao cao, tưởng là bình hoa di động, ai ngờ lại linh hoạt đến thế."
"Cũng tốt, đỡ cho ta ra tay.”
Khương Ninh nói: "Nếu ngươi muốn, ta không ngại gọi chúng quay lại.”
Tiết Nguyên Đồng thầm nghĩ: "Không, ta không muốn.”
Để lảng tránh chủ đề này, nàng hỏi: "Cái gì trên tay lái của ngươi vậy?"
Lúc nãy nàng đã chú ý, giờ mới tiện hỏi.
"À, cơm hả?"
Tiết Nguyên Đồng mừng rỡ, nàng đói bụng, không ngờ Khương Ninh lại mang cơm về, đúng là Khương Ninh của nàng mà.
“Cơm gì vậy?”
Khương Ninh nhìn nàng, cười nói: "Sao thế, muốn ăn à?”
Hắn hỏi thẳng ra như vậy, Tiết Nguyên Đồng ngược lại ngượng ngùng: “Ta mới không muốn ăn, ta không đói tí nào.”
Nói dối, Khương Ninh dùng thần thức quét qua gian bếp, bày biện trong nhà không khác gì lúc sáng rời đi, chỉ thiếu một viên kẹo sữa, chứng tỏ Tiết Nguyên Đồng chưa ăn cơm.