Chương 453: Chuẩn bị đạp thanh (2)
Chương 453: Chuẩn bị đạp thanh (2)
Nàng không muốn ỷ lại Khương Ninh như vậy, nàng trưởng thành rồi, nàng muốn tự lập.
Khương Ninh vẫn không bị lay động, Tiết Nguyên Đồng tự cho là đúng, hắn đã sớm thăm dò.
“Khương Ninh cùng ngươi trở về sao?” Trần Tư Tình hỏi.
“Hắn ấy à, hắn ra ngoài ăn, ta về nhà một mình.” Tiết Nguyên Đồng khoanh tay, đừng tưởng rằng nàng chỉ ỷ lại vào Khương Ninh, nàng là một cô gái tự lập.
Trần Tư Tình biết rõ, bình thường Khương Ninh đạp xe lai Tiết Nguyên Đồng, nàng tỏ vẻ hâm mộ, nếu như Khương Ninh có thể đạp xe lai nàng thì tốt rồi.
Nàng còn chưa từng được nam sinh đạp xe đưa đi!
Chỉ là ý tưởng này vừa nghĩ ra, Trần Tư Tình lại rối rắm, ghế sau xe đạp địa hình Khương Ninh, chỉ có thể mang theo một người, nếu mang theo nàng, muội muội Tư Vũ làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ để cho muội muội ngồi đòn bẩy phía trước sao?
Không tốt cho muội muội nhỉ?
Trần Tư Tình rất khó xử, nàng không biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào.
Lúc nàng phiền não, Tiết Nguyên Đồng nói: “Mẹ ta tới đón ta.”
Sau khi nói xong, Tiết Nguyên Đồng rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài phòng học.
Nàng ra khỏi cửa phòng học, theo cầu thang đi xuống, một đường đi về phía xe Tứ Trung.
Tự mình đến bãi đỗ xe, nàng bỗng nhiên phát hiện, nàng không cần Khương Ninh đưa đón!
Tại sao phải đến nhà để xe chứ, thật là!
Vì thế, Tiết Nguyên Đồng lại theo học sinh lưu động trong sân trường, đi ra ngoài trường, vì không để cho mẹ chờ quá lâu, nàng bước nhanh hơn.
Đi thẳng đến ngã tư bên ngoài trường học, nàng đứng ở góc đường, tìm kiếm mẹ.
Nhưng mà, mẹ không có ở đây.
“Không tới sao, hay là đi nơi khác?” Tiết Nguyên Đồng kỳ quái.
Nàng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho mẹ.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?” Tiết Nguyên Đồng hỏi, nếu mẹ đến muộn, chắc chắn sẽ làm lỡ giờ tự học buổi tối của nàng.
Dì Cố: “Khương Ninh đã nói với ta rồi, nó đưa con về, không cho ta đi.”
“Hả?” Tiết Nguyên Đồng không thể tin, làm sao Khương Ninh biết được?
Rõ ràng nàng giấu diếm rất kỹ.
Mà đúng lúc này, lòng nàng như có linh tương, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Ninh cưỡi xe đạp địa hình tới.
Khương Ninh kéo tay lái, một con rồng thần vẫy đuôi, thân xe trôi đi, vẽ một đường cong đẹp trai.
Chân hắn giẫm lên mặt đất, nói: “Lên xe đi.”
Tiết Nguyên Đồng bất ngờ: “Mẹ ta đã nói với ngươi?”
“Đúng vậy, dì Cố bảo buổi chiều ta đến nhà bà ấy ăn cơm, sao, ngươi không biết?”
Tiết Nguyên Đồng: ... Mẹ không yêu ta nữa sao?
…
Thời gian trôi qua, giống như các học sinh chờ mong, nửa tháng thoáng qua rồi biến mất.
Ngày 21 tháng 3, tiết xuân phân.
Mùa xuân đã qua một nửa.
Mùa này ở Vũ Châu, nhiệt độ ban ngày khoảng 10 độ, không cần mặc áo bông dày cộm nữa, cách ăn mặc của các cô gái, giống như đóa hoa mùa xuân nở rộ.
Hôm nay, nam sinh lớp 8 rất hưng phấn, điều khiến bọn họ hưng phấn chính là, hôm nay là ngày đạp thanh.
Chờ mong nửa tháng, đạp thanh năm thứ tư tới đúng hẹn.
Ngay cả Mã Sự Thành luôn luôn đè nặng điểm đến trường học, cũng dậy sớm nửa giờ, có thể thấy được sức hấp dẫn của đạp thanh.
Loại hoạt động tập thể tổ chức ra ngoại ô du lịch này, quả thực hiếm thấy, rất nhiều học sinh trung học phổ thông ba năm, có thể chỉ có một cơ hội đi ra ngoài.
Mã Sự Thành đến phòng học, phòng học tràn ngập không khí kích động, các bạn học chờ xuất phát, giống như vội vàng ra chiến trường đánh giặc, không khí sẽ lây lan, tâm tình Mã Sự Thành cũng kích động theo.
Hàng sau có rất nhiều học sinh tụ tập, mọi người mặc quần áo thể thao rộng thùng thình thuận tiện.
Ngô Tiểu Khải ngồi trên ghế Mã Sự Thành, đang cầm một đôi giày khoe khoang: “Thấy không, đôi giày này của ta được thiết kế đặc biệt để đi bộ!”
“Các ngươi có thể hiểu được không, giày chuyên thiết kế để đi đường, chưa từng nghe nói qua đúng chứ?”
“Mang đôi giày này, đi bộ sẽ không mệt mỏi!”
Đan Kiêu vây quanh hắn, nhìn chằm chằm giày của Ngô Tiểu Khải: “Đôi giày này giá bao nhiêu?”
Ngô Tiểu Khải đang chờ người khác hỏi những lời này, Đan Kiêu xem như đâm vào trong lòng hắn, hắn đúng lúc nói ra giá cả: “Hai ngàn tám.”
Lời này vừa nói ra, học sinh hàng sau nhao nhao hít một hơi khí lạnh.
Hồ Quân khiếp sợ nói: “Một thân trên dưới của ta, mới hai trăm đồng!”
“Ai mà không phải chứ.” Quách Khôn Nam nói.
Đan Kiêu: “Đúng là một đôi giày bảo bối!”
Hồ Quân nhìn chằm chằm giày Ngô Tiểu Khải: “Khải ca, có thể cho ta đi giày của ngươi một chút không?”
“Ta chưa bao giờ đi một đôi giày đắt tiền như vậy.”
Ngô Tiểu Khải vốn đang giả bộ thoải mái, hiện tại đối mặt với biểu tình chờ đợi của Hồ Quân, hắn cũng không tiện từ hcoois?
Bằng không chẳng phải có vẻ hắn keo kiệt sao?
Hắn nhịn đau, giao giày bảo bối cho Hồ Quân.
Hồ Quân vội vàng cởi giày của mình, hắn ngồi ở trên ghế, cầm lấy giày của Ngô Tiểu Khải.
Trước tiên hắn dùng chân nhuận hai cái ở mép giày, sau đó ở trước mặt Ngô Tiểu Khải, nói: “Khải ca, ta nhét vào đây!”
Một giây sau, chân Hồ Quân trượt vào giày, hắn phát ra âm thanh “Tê”: “Khải ca, quá sung sướng!”
Vẻ mặt Hồ Quân vô cùng hưởng thụ, giống như tiến hành thể nghiệm tuyệt vời không thể nói thành lời.
Ngô Tiểu Khải trơ mắt nhìn, Hồ Quân tiến vào giày bảo bối của hắn.
Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên không muốn đôi giày này nữa...
Vương Long long tinh mắt, hắn thấy hai tay Mã Sự Thành vẫn trống trơn, vì thế nhắc nhở: “Lần này chúng ta đi bộ, chuẩn bị thêm mấy bình nước đi!” Vương Long Long bày ra túi xách của hắn.