Chương 456: Buổi dã ngoại (2)
Chương 456: Buổi dã ngoại (2)
Khi các giáo viên tuyên bố nghỉ ngơi, sau một khắc, các học sinh giống như dỡ xuống gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, sau đó không để ý hình tượng mà ngồi phịch dưới đất.
Hôm nay trời sáng sủa, mặt trời vô cùng vó sức sống, chiếu rọi mặt đất, mọi người đi lâu như vậy, trên người đã nóng hừng hực.
Một số nữ sinh vung tay trước mặt, oán giận nói: “Nóng, nóng quá.”
Đúng vậy, sớm biết thì đã không mặc dày như vậy, đúng là nóng chết người.
Thanh âm nũng nịu từ trong đám nữ sinh vang lên, truyền tới bên nam sinh.
Mã Sự Thành ngồi dưới đất, nghe các nàng oán giận, lớn tiếng nói: “Cởi, nóng thì cởi!”
Vương Long Long nói tiếp: “Mau cởi, đại gia có rất nhiều tiền!”
Phản ứng của hai người, nhất thời dẫn tới ánh mắt các nữ sinh quét về phía hai người.
Các nam sinh thì phát ra tiếng cười hắc hắc.
Trần Tư Vũ nhìn Tiết Nguyên Đồng tràn đầy tinh thần, kỳ quái nói: "Ngươi không mệt sao?”
Bạch Vũ Hạ bên cạnh, cũng kinh ngạc nhìn lại, trong ấn tượng của nàng, thể chất của Tiết Nguyên Đồng rất kém cỏi.
Trong lòng Tiết Nguyên Đồng còn thấy kỳ quái hơn các nàng, thường ngày nàng đi một chút đường đã mệt mỏi không chịu được, vậy mà hôm nay liên tục tác chiến suốt mấy giờ, vẫn không hề mệt mỏi.
Trong lòng nàng không khỏi nghĩ đến: “Chẳng lẽ ta biến dị?”
Khương Ninh ngồi một mình dưới bóng cây, sau lưng hắn dựa vào cây, ba lô đặt trên mặt đất, trên tay cầm một chai nước tinh khiết, nhìn đám người trong công viên.
Hắn mở nắp chai, uống một ngụm nước.
Cách đó vài mét, Miêu Triết cầm điện thoại, cách đó vài mét, Ngô Tiểu Khải ôm bóng rổ.
Ngô Tiểu Khải nhìn thấy người chung quanh có nước uống, mà hắn không có cái gì, không khỏi miệng khô lưỡi khô một trận.
Hắn nhìn chung quanh, phát hiện trong công viên rách nát này, vậy mà còn mở một quầy bán đồ vặt, lúc này trước quầy bán đồ vặt trống rỗng, không có học sinh nào tới cửa.
Nhà trường thông báo trước cho chuyến du xuân, các học sinh mua rất nhiều đồ ăn vặt đồ uống trước.
Trước khi xuất phát, Ngô Tiểu Khải chỉ lo khoe khoang giày của hắn, làm sao quan tâm đến ăn uống, lúc này mới nhận ra được.
May mà bình thường tiền tiêu vặt của hắn rất nhiều .
“Không mang theo đồ ăn vặt đồ uống thì thế nào? Dù sao ta cũng có tiền!”
Ngô Tiểu Khải chạy đến quầy bán đồ vặt trong công viên, trong quầy bán đồ vặt có một ông lão đang ngồi.
Ngô Tiểu Khải nói: “Coca bán thế nào?”
“Bảy tệ?”
Ngô Tiểu Khải thật sự còn chưa uống qua coc bảy tệ, hắn hỏi: “Bảy tệ là chai lớn sao?”
Lão đầu: “Chính là loại bên ngoài bán hai đồng năm.”
Vừa nghe lời này, Ngô Tiểu Khải nổi giận, tuy hắn không thiếu tiền, nhưng cũng không phải mặc người xâu xé, hắn cả giận nói: “Ngươi đây không phải là lừa người sao?”
Ông già: “Ngươi có mua không?”
...
Nghỉ ngơi một hồi, Đan Khánh Vinh tuyên bố hoạt động tự do.
Dù sao các bạn học cũng là người trẻ tuổi, sau khi khôi phục chút sức lực, tinh thần dồi dào, lại bắt đầu du ngoạn trong công viên.
Công viên này trước mắt vô cùng bình thường, nếu là thường ngày, để cho mọi người đến chơi, mọi người cũng sẽ không đến, nhưng loại du ngoạn tập thể này, cho dù là đồ vật rất bình thường, cũng sẽ trở nên thú vị.
Tiết Nguyên Đồng từ trong đám nữ sinh chạy tới bên Khương Ninh.
Hai người đi dạo dọc theo công viên, một đường đi tới bên hồ, bên hồ xây một bến đò nho nhỏ, bên cạnh buộc rất nhiều du thuyền, những thuyền này rất mới, xem ra còn chưa đưa vào sử dụng.
Khiến cho một vài bạn học cảm thấy tiếc nuối, bằng không nói không chừng có thể thuê thuyền, nhộn nhạo ở trong hồ, nếu có thể cùng một hai bạn học nữ, ngồi một cái thuyền, tuyệt đối là một chuyện làm người vui vẻ.
Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng đi dạo trên cầu, đứng bên cầu, nhìn dòng nước phía dưới.
Cầu cách mặt nước, đại khái có khoảng cách ba bốn mét, phóng tầm mắt nhìn lại, thậm chí có thể nhìn thấy một vài còn cá nhỏ bơi lội trong nước.
Trên cầu không chỉ là Khương Ninh, còn có những học sinh lớp khác, đám Thẩm Thanh Nga cùng Giang Á Nam cũng đứng ở trên cầu, đón mặt trời phía nam nói chuyện phiếm.
Thôi Vũ dẫn đầu, dẫn theo đám người Mạnh Quế, Mã Sự Thành Vương Long Long qua bên này.
Thôi Vũ thích Giang Á Nam, ở lớp 8, rất nhiều nam sinh biết, mọi người rất nể tình, tạo cơ hội cho hắn.
Thế nhưng, Thôi Vũ không đi con đường bình thường.
Hắn thích dùng phương pháp độc đáo, thu hút sự chú ý của cô gái.
Thôi Vũ vịn hàng rào bảo vệ, một động tác phóng khoáng, giẫm lên hàng rào bảo vệ trên cầu.
Học sinh đi trên trên cầu, Thôi Vũ thì sao, hắn giẫm lên hàng rào bảo vệ mà đi.
Cái này gọi là gì?
Cái này gọi là lợi hại!
Tính cân bằng của Thôi Vũ cũng không tệ lắm, hắn giẫm rất vững, hàng rào cầu hẹp, hắn thật sự đi về phía trước vài bước.
Vương Long Long vỗ tay tán dương: “Thôi ca lợi hại, quá lợi hại rồi!”
Đan Khải Tuyền ồn ào nói: “Trình độ Thôi ca của ta, tính cân bằng này, tuyệt!”
Thanh âm của hai người rất lớn, khiến các học sinh gần đó nhìn về hướng bên này.
Bóng dáng Thôi Vũ cao cao đứng ở trên cầu, là tồn tại hấp dẫn nhất lúc này.
Đám người Giang Á Nam đi theo nhìn về phía hắn.
Thôi Vũ tắm mình trong ánh mắt của các nữ sinh, xung quanh đây cũng không chỉ có nữ sinh lớp 8, thậm chí còn có nữ sinh lớp thực nghiệm, Thôi Vũ mở cờ trong bụng, miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái.
Hắn cao cao tại thượng, giống như đi dây thép trên trời, hắn nhảy lên lan can cầu, bắn lên một cái, thân thể bay lên không, ôi, lại rơi xuống lan can!
Động tác mạo hiểm, nhìn mọi người tim đập thình thịch.