Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 461 - Chương 461: Lời Xin Lỗi (2)

Chương 461: Lời xin lỗi (2) Chương 461: Lời xin lỗi (2)

Năm giờ chiều.

Các bạn học trải qua lặn lội đường xa, vượt qua hơn mười km đường xá, cuối cùng cũng sắp đến Tứ Trung.

Tiết Nguyên Đồng thoát khỏi đội ngũ, tìm Đan Khánh Vinh, giọng điệu bình thường nói: “Chủ nhiệm lớp, ta đưa Khương Ninh về nhà ăn cơm.”

Nàng chỉ vào một dãy nhà gỗ phía dưới đập.

Hôm nay là thứ sáu, vốn là sau hai tiết học buổi chiều, sẽ nghỉ như bình thường.

Lần đạp thanh này, trường học chiếm dụng thời gian của các bạn học.

Đan Khánh Vinh nghe xong, hòa ái nói: “Đi mệt rồi, ngươi về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ăn ngon một chút.”

“Nếu quá mệt mỏi, chủ nhật tự học tìm ta xin nghỉ, trực tiếp gửi tin nhắn cho ta, ta phê cho ngươi!”

Tiết Nguyên Đồng chỉ nói một câu, Đan Khánh Vinh lại nói vài câu quan tâm.

"Dạ, cảm ơn chủ nhiệm lớp.” Tiết Nguyên Đồng dẫn Khương Ninh, trong ánh mắt hâm mộ của các bạn học mà đi xuống đập.

Đan Khải Tuyền nhìn Quách Khôn Nam, không thể tin: “Bọn họ về nhà rồi à?”

Quách Khôn Nam: “Nếu không thì sao?”

“Vãi, quá sảng khoái đi.” Đan Khải Tuyền nhìn phía trước xa xôi, còn có mấy cây số mới có thể đến Tứ Trung.

Bình thường tuy rằng hắn thường xuyên chạy bộ trên sân thể dục, nhưng đi lâu như vậy, cũng cảm thấy mệt mỏi.

Thẩm Thhắn Nga bên cạnh Du Văn làm nũng: “Chủ nhiệm lớp, trên đường trở về trường học có trạm xe buýt, có thể đi thẳng về nhà của ta, ta có thể rời đội không không?”

Sắc mặt Đan Khánh Vinh cứng lại, thanh âm cao lên: “Vì an toàn của mọi người, sau khi trở lại trường học, thống nhất điểm danh mới có thể rời đi.”

Du Văn vốn sắp mệt muốn chết, nghe xong lời này, tức giận đến run chân, suýt nữa không đứng vững.

Tiết Nguyên Đồng không phải là thành tích tốt sao?

Có cái gì mà tuyệt chứ!

Quách Khôn Nam lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, hiện tại đã năm giờ, đợi lát nữa lại trở về trường học, còn phải điểm danh, hành lý của hắn còn đang để ở ký túc xá.

Hắn đề nghị với Đan Khải Tuyền: “Hôm nay e là không đi được, ta định sáng mai về nhà, lát nữa cùng nhau ăn gà hầm được không?”

Hôm nay mệt mỏi một ngày, hắn dự định khao bản thân mình một chút, gọi một phần gà hầm mỹ gị, lại thêm một chai coca, tuyệt đối là hưởng thụ tuyệt nhất nhân gian!

Nhớ tới món gà hầm ngon, Đan Khải Tuyền thậm chí còn cảm thấy chân không còn mệt mỏi nữa.

“Cùng đi.”

Quách Khôn Nam nói: “Ta nhắn tin cho Hồ Quân, gọi hắn ta.”

Đan Khải Tuyền nói: “Con chó này không về nhà?”

“Không có đâu, hắn khoác lác với ta, trường học lái xe đưa bọn họ về, buổi chiều hắn ngâm mình trong nhà tắm lớn, mới tỉnh lại không lâu.” Gần đây Hồ Quân thường xuyên tìm hắn nói chuyện phiếm, quan hệ của hai người tăng nhanh.

Có lúc Hồ Quân còn chủ động mời hắn ăn, Quách Khôn Nam cảm thấy nghi ngờ.

Lúc này, tỷ hắn cậu gửi wechat tới: “Hôm nay có về nhà không? Mẹ gọi điện thoại cho ngưoi, nói ngươi không nhận.”

Quách Khôn Nam đi trong đội: “Vừa rồi không thấy điện thoại, sáng mai ta về.”

...

Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng đến nhà trệt, dì Cố chờ ở cửa, nhìn về phía hai người một cách hiền lành.

‘Điểm nào của Khương Ninh cũng tốt, chỉ là hơi cao một chút, không hợp với Đồng Đồng.’ Dì Cố thầm nghĩ.

Rõ ràng bà và trượng phu không thấp, nhưng khuê nữ lại giống như củ cải đỏ.

Dì Cố nói: “Đói bụng chưa, mau rửa tay ăn cơm.”

Trước đó bà nhận được tin nhắn của Khương Ninh, biết giờ này bọn họ trở về, cho nên nấu cơm trước chờ bọn họ.

Tiết Nguyên Đồng chạy chậm vào nhà.

Dì Cố thấy dáng vẻ vui vẻ của nàng: “Đồng Đồng, hôm nay không mệt sao?”

Bà nghe Khương Ninh nói, lần này đi hơn mười km, với thể lực của Đồng Đồng, chắc chắn mệt muốn chết rồi. Nếu không phải Khương Ninh nói trước, bà thậm chí còn định đạp xe điện đi đón Đồng Đồng về nhà.

“Không mệt ạ, căn bản không mệt.” Trên người Tiết Nguyên Đồng khí lực đầy đủ, có thể ăn vài chén cơm!

Nàng chạy vào bếp, trên bàn cơm trống trơn.

Dì Cố mở nắp nồi ra, cùng với hơi nước, mùi thức ăn tràn ngập.

Đồ ăn đã xào xong, bà lo nguội nên mới bỏ vào trong nồi.

Tiết Nguyên Đồng cầm bát đũa, đếm đồ ăn trên bàn cơm, món chính của cơm tối là chắn táo đỏ, bánh bao, mẹ xào hai món, thịt băm ớt chuông, cà tím với cá.

Khương Ninh bưng hộp thủy tinh tới, trong hộp chứa đầy anh đào, giống như mã não đen chồng chất cùng một chỗ, bề mặt ẩm ướt.

Đây là Thiệu Song Song đưa tới, sau khi hắn nếm thử, rồi quyết định có trồng trọt ở Hổ Tê Sơn hay không.

“Xem ra ăn ngon lắm!” Tiết Nguyên Đồng vươn tay bóp một cái thật to.

Cắn vào trong miệng, rất nhiều nhiều, mềm ngọt.

“Ngon, ngon!” Nàng lại sờ hai quả, một quả nhét vào miệng Khương Ninh, một viên để lại cho mình.

Về phần tại sao không đưa cho mẹ, bởi vì Tiết Nguyên Đồng biết, chắc chắn mẹ sẽ không ăn, đợi đến cuối cho bà ấy mấy quả còn lại là được rồi.

Ghé vào trong bếp ăn cơm, Tiết Nguyên Đồng nói: “Hôm nay đi chơi xuân, bạn học trong lớp mệt muốn chết rồi, ta không mệt chút nào, ta có lợi hại không?”

Khương Ninh cắn miếng bánh bao, đây là bánh bao ngày đó, dưới sự giúp đỡ của hắn, Tiết Nguyên Đồng hấp ra, tay nghề của nàng hoàn mỹ kế thừa dì Cố, đều xuất sắc.

Trước tiên dùng đũa gắp một miếng thịt băm ớt chuông, sau đó cắn một miếng bánh bao, quả thật rất ngon.

“Thật tuyệt, “ Khương Ninh khen nàng.

Hắn nghĩ, bên núi Hổ Tê kia, nhóm thứ nhất đã gieo trồng lúa mì, thông qua triệu tập linh khí, tẩm bổ cây nông nghiệp.
Bình Luận (0)
Comment