Chương 463: Giáo dục
Chương 463: Giáo dục
Chỉ cần khuê nữ vui vẻ là tốt rồi.
Cũng chính ý nghĩ này của dì Cố, mới nuôi ra Tiết Nguyên Đồng như hiện tại.
...
Sau khi ăn cơm xong, Tiết Nguyên Đồng tựa vào chiếc ghế nhỏ.
“Thật là nhớ con ngỗng lớn ngày đó!”
Vài ngày sau khi Tiết Nguyên Đồng bị ngỗng lớn đuổi, Khương Ninh tìm được người nuôi ngỗng lớn gần đó, bỏ tiền ra mua con ngỗng lớn hung thủ kia về.
Sau đó do Khương Ninh phụ trách sát sinh, nhổ lông.
Tiết Nguyên Đồng phụ trách cầm đao.
Hai người hợp lực, dùng nồi sắt lớn hầm ngỗng lớn, mùi thơm ngày đó truyền ra rất xa.
Chó nhà hàng xóm nuôi tụ tập ở cửa, khổ sở chờ đợi, chỉ để cầu một khúc xương.
“Thật muốn ăn cừu.” Tiết Nguyên Đồng lại nói.
Khương Ninh liếc nàng một cái, nghĩ tới hôm trước nàng cố ý đi chọc con cừu non, đoán chừng chính là ôm loại ý nghĩ này đi?
‘Còn rất thông minh.’ Khương Ninh nghĩ.
“Ngươi nhìn cái gì?” Tiết Nguyên Đồng cảm thấy ánh mắt Khương Ninh rất không lễ phép.
“Ta nhìn không được sao?” Khương Ninh nói.
Tiết Nguyên Đồng: "Chắc chắn đang nói đến ta ở trong lòng!”
Khương Ninh không để ý đến nàng, ăn xong cơm nhà Tiết Nguyên Đồng, hắn giống như thiếu gia, ngậm tăm, thản nhiên rời đi.
Có dì Cố ở đây, việc dọn dẹp bát đũa, không tới phiên hắn.
“Mẹ, mẹ xem thái độ của Khương Ninh thế nào kìa!” Tiết Nguyên Đồng lôi kéo trợ thủ.
Mới vừa cơm nước xong không có việc gì làm, nàng muốn lấy Khương Ninh ra trút giận, luyện tập một chút.
Dì Cố nói: “Đừng cố tình gây sự.”
Tiết Nguyên Đồng bối rối, đây chính là mẹ của nàng mà, vậy mà không về phía nàng!
Chẳng lẽ... Mẹ đã không còn yêu nàng nữa sao?
“Hu hu.”
Đáy lòng Tiết Nguyên Đồng toát ra nỗi bi thương và đáng thương, dì Cố còn nói: “Đừng cố tình gây sự, con lật lại nợ cũ, kiếm cớ, rồi cãi nhau với Khương Ninh.”
...
Tứ Trung.
Mới vừa du xuân về, phòng học lớp 8, tiếng kêu than vang khắp nơi.
Một ngày đi được hai mươi mấy cây số, các bạn học sắp mệt chết rồi.
Đan Khánh Vinh đứng ở trên bục giảng, nhìn các bạn học phía dưới, nhìn thấy các bạn mệt mỏi ỉu xìu, thật ra hắn cũng nghi hoặc vì sao trường lại phải tổ chức lần đạp thanh này.
Đây không phải là gây phiền toái cho mọi người sao? Ý đồ gì?
Hơn nữa sau khi đạp thanh về, trường học còn giao phó một nhiệm vụ.
Đan Khánh Vinh tuyên bố: “Lần này đi du lịch, biểu hiện của mọi người, ừm, rất tốt.”
Hắn dừng lại một chút, bởi vì hắn nghĩ tới Thôi Vũ trong lớp, sau khi Đan Khánh Vinh biết được chân tướng sự kiện việc rơi xuống nước, trong lòng nhất thời không biết nên nói cái gì, may mắn người không có việc gì.
Nghe được Đan Khánh Vinh nói, bạn học trong lớp nhìn về phía Thôi Vũ, mọi người không phải là chú ý Thôi Vũ, mà là Mạnh Quế bên cạnh.
Kiểu tóc mười mấy cm của hắn, thẳng đứng lên, chiều cao của hắn lại đi tới một mét tám mấy.
Thôi Vũ ý thức được ánh mắt của mọi người, hắn vẫn lẳng lặng ngồi, không động đậy.
Thật ra buổi chiều vừa mới xảy ra chuyện kia, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, một lần xuân du, hình tượng của hắn ở mắt các bạn trong lớp đã mất sạch!
Hắn vô cùng tuyệt vọng, cho rằng tiền đồ mất hết.
Chán chường một buổi chiều, sau đó hắn hỏi Mạnh Quế.
Mạnh Quế nói một câu: “Với những gì ngươi đã làm trong lớp, ngươi còn có hình tượng gì đáng nói à?”
Cùng lúc đó, Mạnh Quế còn làm một động tác biểu diễn trượt tuyết.
Thôi Vũ không bao giờ rối rắm nữa, Mạnh Quế nói cho hắn biết, con người sốn, chính là một quá trình không ngừng phạm sai lầm, không ngừng sửa chữa.
Đúng vậy, Thôi Vũ hắn, chỉ là phạm vào một sai lầm mà nam nhân khắp thiên hạ đều sẽ phạm.
Đan Khánh Vinh nói: “Chuyến du xuân lần này nói chung rất có ý nghĩa, vì nó có ý nghĩa như vậy, nhà trường đã đặc biệt giao một bài tập nhỏ để các bạn cùng lớp lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ này.”
“Trước thứ tư tuần sau, mọi người nộp một bài văn có liên quan đến chủ đề du xuân lần này, nộp đến chỗ lớp trưởng, không ít hơn tám trăm chữ, toàn bộ đều phải có.”
Thật ra Đan Khánh Vinh cảm thấy điều này có chút tàn khốc, nhưng đây là hiệu trưởng nói, hắn không có cách nào đưa ra ý kiến.
“Hả?”
Các bạn học sững sờ.
"Còn phải viết văn?”
“Chủ nhiệm lớp, chúng ta mệt chết đi được, sao còn viết văn nữa!” Du Văn tức chết.
Trải nghiệm du xuân lần này vốn đã rất kém, bây giờ còn phải viết văn.
Lư Kỳ Kỳ giơ tay nói: “Em có thể không viết được không?”
Lời của nàng khiến mọi người dấy lên một phần hy vọng, cùng nhau nhìn về phía chủ nhiệm lớp.
Đan Khánh Vinh nói: “Được, ta đi nói với thầy Nghiêm, nếu thầy ấy đồng ý, ngươi không cần viết.”
Các học sinh thay đổi sắc mặt, thầy Nghiêm là chủ nhiệm khối 10, bộ dạng đặc biệt nghiêm túc, không có việc gì thì sẽ đi tuần trả ở phòng học các lớp 10.
Còn từng ra ngoài trường bắt những sinh viên vào quán nét, uy nghiêm không thể xúc phạm.
Các bạn học ỉu xìu.
Trần Tư Vũ không thể tưởng tượng nổi, nàng nhớ tới một màn Tiết Nguyên Đồng viết văn trước khi xuất phát, vậy mà cho nàng ta lại đoán trúng.
“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Vũ Hạ thấy vẻ mặt cổ quái của nàng.
Trần Tư Vũ nhỏ giọng nói: “Tiết Nguyên Đồng đã viết xong bài văn rồi.”
Bạch Vũ Hạ:...
Sau khi chủ nhiệm lớp tuyên bố xong, mặc dù trong lòng mọi người kháng cự, nhưng vẫn chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Giống như sau này đi vào xã hội, ông chủ bảo ngươi tăng ca, trong lòng ngươi mắng chửi đĩnh đạc, nhưng cũng không dám phản kháng.
Đối với Quách Khôn Nam mà nói, mua vui trong khổ chính là vậy, chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng nói xong, hắn có thể đi ăn gà hầm.