Chương 477: Gia đình nàng rất khá giả
Chương 477: Gia đình nàng rất khá giả
Trưởng ban Vương xoay người lại, nhìn thẳng vào hắn.
Trong lòng Đan Khải Tuyền và các bạn học đều vô cùng lo lắng, họ nhìn về phía Mã Sự Thành.
Mã Sự Thành ra hiệu cho họ yên tâm, hắn không biết Long Long nghĩ ra cách gì, nhưng theo như tính cách của Vương Long Long, nhất định mọi chuyện sẽ được giải quyết theo hướng tốt đẹp.
Vương Long Long nhanh chóng giải thích: "Hiểu lầm rồi, trưởng ban Vương, ngươi hiểu lầm rồi!"
"Chúng ta nghe nói đại hội thể thao của Tứ Trung sắp đến, vì để đạt được thành tích tốt, nên mới cố ý ở đây tập luyện trước!"
“Đây là Thôi Vũ của lớp chúng ta, còn đây là Bàng Kiều, hai người họ chuẩn bị báo danh đăng ký thi chạy năm ngàn mét, nên đến sân thể dục tập luyện tập trước.”
“Trưởng ban Vương, ngươi là giáo viên thể dục, nên chắc biết, trước khi chạy cần phải khởi động và giãn cơ để tốt cho cơ thể, tránh chấn thương đầu gối. Vừa rồi hai người họ trong lớp chúng ta chỉ đang tập giãn cơ thôi.”
Vương Long Long nói một tràng dài để giải thích rõ ràng, nhằm gỡ bỏ mọi nghi ngờ về việc họ đánh nhau.
Trưởng ban Vương nghe những lời giải thích của hắn, lúc đầu không tin lắm, tập giãn cơ mà thu hút nhiều người xem đến vậy, rõ ràng là đang đánh nhau!
Trưởng ban Vương tiếp tục hỏi: "Các ngươi rốt cuộc đang làm gì? Khai thật cho ta biết.”
Thôi Vũ nhờ lời nhắc nhở của Vương Long Long, lập tức phản ứng lại.
"Báo cáo trưởng ban, vừa rồi ta và bạn học Bàng Kiều chỉ đang giãn cơ thôi ạ, không tin thì ngươi hỏi các bạn khác xem!
Mã Sự Thành la lên: "Ta làm chứng, hai người họ vừa nãy chỉ đang khởi động thôi.”
Đan Khải Tuyền hăng hái hô: "Đúng vậy ạ, là khởi động, trưởng ban Vương, ta là học sinh, tất cả những gì ta nói đều là sự thật.”
“Đúng vậy ạ, thật không thể thật hơn." Mạnh Quế phụ họa.
Bên này họ vừa nói xong, bên kia Vương Yến Yến và Trương Nghệ Phỉ cũng đồng thanh, trực tiếp khẳng định hai người họ chỉ đang khởi động thôi.
Trưởng ban Vương: "Thôi được rồi!”
Hắn chỉ vào đám học sinh, thấy lời khai của những học sinh này đều thống nhất, hắn cũng không tiện kết tội đối phương đánh nhau.
Nhưng tưởng thế là hắn đã hết cách sao?
Trưởng ban Vương cười nói: "Tốt, các ngươi là đang khởi động đúng không?"
Thôi Vũ vội nói: "Vâng, đúng là khởi động ạ.”
“Vậy giờ đã khởi động xong rồi nhỉ?” Trưởng ban Vương hỏi.
“Ha ha ha, đã khởi động xong rồi ạ." Thôi Vũ thấy mọi chuyện đã êm xuôi, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Trưởng ban Vương nghiêm mặt, giọng nói cứng rắn:
"Khởi động xong rồi đúng không? Tốt! Vậy bây giờ hai ngươi ra chạy năm ngàn mét cho ta xem nào. Chạy thiếu một mét cũng không được!”
Chu Vũ há hốc miệng, không thể tin nổi: "Hả?"
“Còn ngươi nữa, mau chạy cho ta." Trưởng ban Vương nói: "Không muốn chạy cũng được, lát nữa ta sẽ nói chuyện này cho phòng giáo vụ.”
Trưởng ban Vương dẫn hai người ra đường băng, hắn ngậm lấy còi, huýt một tiếng, ra lệnh: "Một, hai, ba, bắt đầu! Chạy!"
Thôi Vũ và Bàng Kiều đành phải ngoan ngoãn chạy bộ.
Các học sinh còn lại nhìn hai người đang chạy trên đường băng, hai mặt nhìn nhau.
Có người thì thầm: "Chúng ta có nên quay lại lớp học không?"
Đổng Thanh Phong: "Đã đến đây rồi thì thôi ở lại xem sao."
“Tiếp tục xem đi." Có người lên tiếng.
Lâm Tử Đạt nói với Đan Khải Tuyền: "Người anh em, mấy chai nước ngọt ta đặt cược vẫn còn tính chứ? Ta vẫn đặt nam sinh kia thắng nhé.”
Đan Khải Tuyền nhìn hai bóng người đang chạy trên sân thể dục. Xét về đánh nhau, Bàng Kiều nghiền ép Thôi Vũ, nhưng về khoản chạy bộ, thấy thế nào cũng là Thôi Vũ nghiền ép Bàng Kiều!
Hắn toan nuốt lời, nhưng lúc nãy đã gọi anh em ra làm chứng, giờ mà nuốt lời thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi trước lớp 1 à.
Đan Khải Tuyền còn đang ấp ủ dự định muốn nổi tiếng trong đại hội thể thao để thu hút sự chú ý của Bạch Vũ Hạ, làm sao mà để hỏng danh tiếng được.
Đan Khải Tuyền khẽ cắn môi: "Tính!”
Lúc này, đã có một số bạn học quay trở lại lớp học, nhưng bên phía sân thể dục vẫn còn khá nhiều người ở lại xem.
Như Tống Thịnh, Miêu Triết, Ngô Tiểu Khải, những nam sinh từng có hiềm khích với Bàng Kiều, đang hả hê chờ xem trò hề của Bàng Kiều, sao có thể dễ dàng rời đi?
Có bạn học vì tìm chỗ ngồi xem tốt hơn, bắt đầu di chuyển về phía bục diễn thuyết.
Tiết Nguyên Đồng cũng không còn dựa bả vai Khương Ninh nữa, trước đó vì không ai để ý đến bên này nên không sao, nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, lại còn có cả trưởng ban Vương nghiêm khắc, nàng không thể tiếp tục làm vậy nữa.
Tiết Nguyên Đồng nhịn đau, ngồi xuống bên cạnh Khương Ninh.
Lê Thi vẫn luôn chú ý đến Khương Ninh, trước đó bên này có một đống người vây xem nên nàng không tiện đi qua.
Bây giờ mọi người đã tản đi, nàng tiến về phía bục diễn thuyết, định tìm hiểu về Tiết Nguyên Đồng một chút.
Dù sao nàng cũng không có chủ đề gì để tán gẫu với Khương Ninh, không bằng trước tiên xuống tay từ Tiết Nguyên Đồng, trò chuyện một hồi lại lái sang Khương Ninh, hỏi xem hắn có quan hệ gì với Đinh Xu Ngôn.
“Nam ca, Nam ca, nhìn em gái kia kìa, cao thật đấy." Đan Khải Tuyền ra hiệu.
Nhưng mà, không ai nhanh mắt bằng Đổng Thanh Phong.
Từ lúc Thôi Vũ và Bàng Kiều đánh nhau, hắn đã chú ý tới em gái này, bây giờ hai người không đánh nữa, mục đích hắn ở lại đây là để xem liệu có thể nói thêm hai câu với em gái nói này hay không.
Trên người Lê Thi mặc áo khoác gió thơm, phía dưới là quần ống rộng phối với giày da in hoa. Khi di chuyển, đặc biệt là đôi chân, đặc biệt thu hút ánh nhìn của mọi người.