Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 489 - Chương 489: Coca (3)

Chương 489: Coca (3) Chương 489: Coca (3)

Trời mới biết hắn ở nhà đày nắng làm lụng việc nông bao lâu mới mua được một suất gà om nấm.

Triệu Hiểu Phong đi vào liền thấy ngay Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng to như con gấu.

"Vãi ò, chúng nó ở đây làm gì?"

Ban đầu hắn suýt tưởng chúng nó đang hôn nhau, Triệu Hiểu Phong vô cùng sốc.

Nhìn kĩ lại mới nhận ra là đàn uống nước.

Chúng nó thân nhau thế à?

Mặt Tề Thiên Hằng u adm, nếu Nghiêm Thiên Bằng và Trương Trì bắt tay với nhau thì đối phó có vẻ phiền phức đấy.

Cứ để đấy, ăn trước đã.

Tề Thiên Hằng nói: "Một gà om nấm suất to, đồ chay cho rong biển, giá đỗ, sợi đậu phụ khô, đồ mặn cho chả cá vuông, xúc xích, trứng rán và một chai Fanta.

Một đơn dài khiến khách khứa ai nấy kinh ngạc, gà om nấm có thêm rau đã không rẻ, kể cả mâm đồ chay cơ bản nhất cũng hai tệ một suất.

Trương Trì nghe thế thì muốn ăn, bát gà vừa nãy ăn được có mấy miếng!

Tề Thiên Hằng gọi xong liền nói với Triệu Hiểu Phong: "Ngươi ăn như ta hay tự gọi?"

Một bữa cơm với hắn chả là cái thá gì, Triệu Hiểu Phong chơi với hắn, làm hắn vui đó mới là quan trọng nhất.

Triệu Hiểu Phong không kén chọn, nói:"Như người là được."

Tề Thiên Hằng đưa tờ một trăm tệ cho ông chủ.

Ông chủ tính một lát, báo giá: "Tổng 81 tệ, bớt lẻ lấy 80 thôi, cho thêm hai hộp hồng trà."

Ông chủ thối lại 20 tệ.

Tề Thiên Hằng không nhận, ra hiệu cho Triệu Hiểu Phong: "Cầm đi, tí mua thuốc lá."

Gọi món xong, Triệu Hiểu Phong tìm chỗ ngồi.

Trương Trì thấy hắn niềm nở như vậy thì chửi thầm trong bụng: “Chó ngoan!”

Chửi xong, hắn lại nghĩ nếu mình cũng thành chó thì hay biết mấy.

Đan Khải Tuyền chờ mọi người cất đi những ánh mắt phức tạp, ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ thật đất, nhưng họ có tự trọng, sẽ không cúi mình chỉ vì một bữa cơm.

Đan Khải Tuyền mở QQ ra, lướt một lát để dịu lại tâm trạng, chợt thấy một bài viết được đề xuất, thì suýt vui muốn bay cả lên.

Hắn kìm nén cảm xúc, nói bằng giọng gần như bị khàn: "Mã ca, Nam ca, hôm cái em đăng được Bạch Vũ Hạ like này!"

Đây là lần đầu Bạch Vũ Hạ like bài của Đan Khải Tuyền, hắn vui điên lên, Bạch Vũ Hạ đã like hắn, đây là sự thừa nhận đối với hắn.

Lòng hắn phấn khích vô cùng, hắn hỏi: "Các người nghĩ điều này chứng tỏ cái gì?"

Quách Khôn Nam không nói gì, hắn thấy một cái like có gì đặc biệt, không đáng để vui, khéo chỉ là lỡ tay, hắn thấy Đan Khải Tuyền như vậy thì làm lạ.

Hiển nhiên tâm thế chưa đủ vững, đâu như hắn, tâm trạng đã bước vào cảnh giới hoàn hảo, vô cùng tốt đẹp.

Thế gian chẳng có thứ gì khiến tâm trạng hắn dao động.

Mã Sự Thành uống miếng trà, thong thả nói: "Chứng tỏ điều gì? Ngươi có tình cảm với Bạch Vũ Hạ?"

Ba người bên này đang nói chuyện.

Bên bàn Tề Thiên Hằng cũng đã được dọn món lên.

Triệu Hiểu Phong thấy Thiên ca không vui lắm, đoán có phải hôm nay thấy quan hệ giữa Trương Trì với Nghiêm Thiên Bằng trở nên tốt đẹp mới thành ra như vậy.

Để nâng cao sĩ khí, Triệu Hiểu Phong cầm lấy đũa gắp một miếng rong biển trong nồi đất đang sôi sùng sục cho vài miệng.

Hắn không hài lòng với nhiệt độ này, một miếng rong biển bé tí nóng hôi hổi suýt làm hắn xì khói.

Nhưng hắn không thể nhổ ra!

Triệu Hiểu Phong để ý Trương Trì đang nhìn sang chỗ họ.

Hắn bị bỏng, cau có mặt mày, nhỏ giọng hậm hực: "Cái gì thế này, dở hơn cả cơm tù!"

Trương Trì nghe thế ánh mắt liền thay đổi!

“Chả nhẽ ngày trước thằng này từng đi bốc lịch?”

Khó trách hắn nghĩ như thế.

...

Khương Ninh ngồi trên ghế, đổi diện với Tiết Nguyên Đồng.

Hắn nói: "Ăn xong chưa?"

Tiết Nguyên Đồng cầm chai Coca, chần chừ không uống.

"Xong rồi." Nàng nói, "Còn mỗi chai Coca này là chưa uống."

"Ừ, uống nốt đi, chúng ta về nhà." Khương Ninh định căn nhà mái bằng trên đê sông, đến cổng tắm nắng một chút.

Tiết Nguyên Đồng: "Sao phải vội?"

Khương Ninh nhìn nàng, nói: "Căng bụng rồi à, không uống được nữa?"

Vừa nãy hơn nửa món là hắn để nàng ăn, lại còn có thêm nửa bát cơm nữa.

Tiết Nguyên Đồng không vui, nàng sờ chai Coca: "Ngươi thấy không ta đang an ủi nó, đợi nó hết giận ta sẽ uống."

Môn thi buổi chiều là toán học.

Lớp 1, trường thi số 1.

Còn một thời gian nữa là đến khi cuộc thi bắt đầu, các thí sinh đang chuẩn bị bài tập, đọc sách, quét đề, học thuộc công thức, tranh thủ không bỏ qua bất cứ điểm thi nào.

Hết lần này tới lần khác bàn học trung tâm nhất phòng học, hai nam sinh đánh cờ không coi ai ra gì.

Đan Khải Tuyền lại hạ thủ, song “Xa” bức lão tướng bên Vương Long Long vào tuyệt cảnh.

Không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa.

Đan Khải Tuyền cười to nói: “Ha ha ha, còn có ai, còn có ai?”

“Còn có ai có thể chiến một trận với ta?”

Hắn khẩu xuất cuồng ngôn, chấn động toàn bộ trường thi số 1.

Học sinh trường thi số 1, nghe được lời nói cuồng vọng này, không khỏi nhìn về phía hắn.

Đan Khải Tuyền hưởng thụ ánh mắt của các học sinh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hào hùng.

Tự hào thắng cờ, khinh nhờn niềm vui của lớp thực nghiệm, xếp chồng lên nhau, khiến Đan Khải Tuyền tươi cười vặn vẹo, sảng khoái, quá sảng khoái!

Cuối cùng hắn cũng biết thế nào là đỉnh phong nhân sinh.

Đan Khải Tuyền hét: “Ta muốn đánh mười lần!”

Lời này vừa nói ra, hai mắt Đan Khải Tuyền bắn ra quang mang, đảo qua cả phòng học.

Trong mắt hắn mang theo cao ngạo, cuồng ngạo, khinh thường, giống như sự bễ nghệ của hắn vào buổi sáng đối với học sinh cùng trường thi.

Trường thi số 1 thì sao?

Mặc dù ở đây có sinh viên đứng đầu lớp thực nghiệm 123, nhưng bàn về cờ vua,, không gì hơn cái này.
Bình Luận (0)
Comment