Chương 502: Một thanh âm vang lên (3)
Chương 502: Một thanh âm vang lên (3)
Bây giờ đã khác, nàng lại chờ mong ngày mai, ví dụ như dậy sớm gặp Khương Ninh, cùng hắn ăn bữa sáng, cùng đi học, cùng nhau làm nhiều chuyện thú vị hơn.
Nghĩ đến những chuyện tốt đẹp kia, nàng nhìn Khương Ninh trước cửa tiệm trà sữa, trong mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
'Tên Khương Ninh kia, chắc chắn không biết những thứ này.'
Mỗi ngày hắn đều ngây ngốc.
Xếp hàng cũng chậm như vậy, kém xa ta.
Tiết Nguyên Đồng nhớ Khương Ninh, nàng dùng ý niệm thúc giục Khương Ninh, chỉ tiếc, Khương Ninh không cảm nhận được ý niệm của nàng.
Nàng vẫn vịn xe đạp.
Lúc này, phía sau có một em bé trai đi tới, em bé còn nhỏ tuổi, thoạt nhìn mới lớp một lớp hai.
Em bé cố hết sức xách túi, gian nan đi tới.
Phía sau một ông lão đi theo, ông lão cao gần một mét tám, dáng người khôi ngô, trên tay cầm một cây gậy dài màu đen.
Ánh mắt ông chớp động, mày trộm mắt chuột nhìn chằm chằm em bé trai một hồi.
“Cậu bạn nhỏ, ngươi xách cái gì vậy? Ông nội xách giúp ngươi.”
Ông lão không nói lời nào, giật lấy túi của cậu bé.
Ngươi bé nói: “Trong đó có sách của con.”
Ông lão hỏi thăm: “Ngươi tan học chưa?
“Tan học, mẹ con tăng ca, không tới đón con.” Cậu bé cảm ơn ông lão, cảm thấy gặp được người tốt.
Ông lão và cậu bé đi về phía trước: “Trong nhà ông nội có đồ ăn ngon, đến nhà ông nội ăn trước.”
Cậu bé nói: “Mẹ không cho con đến nhà người khác.”
Ông già nghe nói như thế, không giận mà ngược lại còn vui, ông lộ ra nụ cười: “Mẹ con tăng ca rồi, con đến gặp ông nội chờ trước, ông nội đưa con về nhà.”
Cậu bé vẫn lắc đầu từ chối.
Ông lão chưa từ bỏ ý định, ông tham lam nhìn chằm chằm mặt cậu bé: “Nhà ông nội có máy chơi game, con qua nhà ta chơi game, chơi xong ông nội đưa con về nhà.”
Vừa nhắc tới máy chơi game, cậu bé rõ ràng có chút ý động, nhưng nhớ kỹ chuyện mẹ dặn dò, hắn vẫn nói: “Ông nội, ông đưa túi cho cháu, cháu muốn về nhà.” Cậu bé kêu lên.
Kết quả ông lão lập tức trở mặt, ông ta trầm mặt nói: “Ngươi không đến nhà ta, thì đừng hòng lấy tui của ngươi!”
Cậu bé sợ ngây người.
Toàn bộ quá trình Tiết Nguyên Đồng đều tận mắt chứng kiến một màn này, nàng lo lắng, tuy Tiết Nguyên Đồng không rõ lắm, ông lão bảo cậu bé kia đến nhà ông ấy làm cái gì.
Nhưng đó chắc chắn không phải là một điều tốt.
Nàng muốn ngăn cản, nhưng nàng quá nhỏ yếu.
Mắt thấy cậu bé kia bị bức bách đến mức sắp đi theo lão đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Nguyên Đồng lo lắng, không ngừng nhìn về phía Khương Ninh, nhưng nàng lại lo lắng liên lụy đến Khương Ninh.
Tuy rằng Khương Ninh rất lợi hại, nhưng đối phương là người già, nếu như hắn trực tiếp nằm xuống, lừa người thì phải làm cái gì bây giờ?
Lúc này, Khương Ninh bưng hai ly trà sữa tới.
Tiết Nguyên Đồng nhìn Khương Ninh, muốn nói lại thôi.
Khương Ninh đưa cho nàng một ly trà sữa, tiến lên hai bước, vươn tay ra, đoạt lại túi của bạn nhỏ.
Ông già nhìn chằm chằm Khương Ninh, vừa sợ vừa giận!
Ông ấy nắm cây gậy dài trong tay, giống như sau một khắc muốn đi lên đánh người.
Khương Ninh nhìn hắn một cái, Tiết Nguyên Đồng không hiểu suy nghĩ của lão nhân này, hắn lại có thể hiểu, mặc dù hắn không phải người nhân từ, nhưng nếu mặc kệ, cậu bé sẽ có bóng ma tâm lí suốt đời.
Sắc mặt Khương Ninh bình thường, nói: “Cút xa một chút.”
Trong thanh âm của hắn, kèm theo sự uy hiếp của thần thức lực, ông già vừa nghe, chỉ cảm thấy bên tai nổ vang, tâm thần sợ hãi.
Không nói một câu, vô cùng sợ hãi, hoảng sợ chạy đi.
Tiết Nguyên Đồng nhìn ngây người.
Nàng cho rằng sẽ phí rất nhiều công phu, không ngờ Khương Ninh lại dễ dàng giải quyết như vậy.
Khương Ninh sờ sờ đầu Tiết Nguyên Đồng: “Đừng nhìn nữa, uống trà sữa đi.”
Trước cửa hàng trà sữa.
Khương Ninh nhìn bóng dáng ông già đào tẩu, vẻ mặt hắn như thường, nhìn bề ngoài, giống như chỉ đuổi đối phương đi.
Trên thực tế, hắn sớm đã gieo linh thức ấn ký xuống.
Trừ phi đối phương suốt đêm rời khỏi Vũ Châu, nếu không tất nhiên không thoát khỏi sự theo dõi của hắn.
Lúc trước hắn dùng thần thức quan sát ông già, xem thủ đoạn thuần thục của ông ta, e là sớm đã không phải lần đầu tiên phạm phải loại chuyện này.
Nơi này không tính là hẻo lánh, nếu ông ấy thật sự dẫn cậu bé đi, chắc hcanws còn có thể lại đưa trở về, nhưng trong lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, thì không thể đoán trước được.
Đừng tưởng rằng chỉ có cô bé bị bức hại mới để lại bóng ma, cậu bé cũng sẽ để lại bóng ma cả đời, đó là trải nghiệm cực kỳ khuất nhục.
Thật ra Khương Ninh có thể bố trí điểm tiểu pháp thuật, lặng lẽ xử lý đối phương, nhưng không cần thiết, đối phó loại người đại ác này, trong đại đa số thời điểm, hắn vẫn thích tìm tới cửa, tự mình vận dụng bạo lực giải quyết.
Khương Ninh quay đầu suy nghĩ, trả lại túi cho cậu bé: “Cha mẹ ngươi đâu?”
Cậu bé biết anh trai lớn trước mắt là một người tốt, giúp cậu đuổi ông già xấu xa cướp cặp sách của cậu đi.
Hắn thành thật trả lời: “Họ ở nhà.”
Tiết Nguyên Đồng tò mò: “Cha mẹ ngươi làm công việc gì, đã trễ thế này còn không tới đón ngươi?”
Trước kia khi nàng cao như một cô bé, cho dù mẹ bận rộn thế nào, cũng sẽ tới đón nàng.
Lần duy nhất sơ sẩy, vẫn là huấn luyện quân sự năm nhất, mẹ về quê hỗ trợ, nàng cũng không mang điện thoại, nàng không có cách, đành phải qua đêm ở phòng học, may mắn gặp được Khương Ninh.
Cậu bé nghe xong, suy nghĩ một chút, nói: “Bọn họ chơi mạt chược.”
Tiết Nguyên Đồng mê hoặc.
Chơi mạt chược cũng tính là công việc sao?
…