Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 513 - Chương 513: Đánh Con Chó Của Ta (2)

Chương 513: Đánh con chó của ta (2) Chương 513: Đánh con chó của ta (2)

Nàng còn nhớ rõ, ông lão này không phải ai khác, chính là ông lão chạng vạng ngày hôm qua bắt nạt bạn nhỏ trên đường về nhà.

Ông ta sống gần đây à?

Tiết Nguyên Đồng nhớ rõ, con đường bọn họ về nhà, cách bên này một đoạn.

Khương Ninh thì không có tâm tư gì khác, im lặng quan chiến.

Một ông già khỏe mạnh đánh nhau với một người đàn ông trẻ, ai có thể thắng?

Đáp án là cả hai đều thiệt.

Tiết Sở Sở nói: “Hay là chúng ta đóng cửa đi.”

Khương Ninh: “Không vội, xem trước một lát.”

Tiết Sở Sở rất sợ hãi, nàng nhìn về phía Đồng Đồng.

Chỉ nghe Đồng Đồng nói: “Cảnh nhỏ, ta thấy nhiều rồi.”

Tiết Sở Sở mê hoặc: “Rốt cuộc các ngươi sống trong hoàn cảnh như thế nào vậy?”

Đây là trường hợp nhỏ sao?

Vì thế ba người đứng ở cửa, quan sát một già một trẻ đánh nhau, sân trước cửa chật hẹp, chỉ có cửa Tiết Sở Sở, đến cửa đối diện, một mảnh nhỏ như vậy.

Trên tay ông già có gậy dài, nhưng mà đánh chó còn tạm được, đối mặt với một người xông lên, không gian chật hẹp như thế, thật sự không vung ra được.

Hai người đánh vô cùng hung hãn, giống như động vật mất đi nhân tính, các loại chiêu thức chuyển lên.

Đánh tới vong tình thì khó tránh khỏi vượt qua giới hạn, nhiều lần, Tiết Sở Sở cho rằng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mà, mỗi lần bọn họ tiếp cận cửa phòng, giống như vô hình trung có loại lực lượng, lại đẩy bọn họ trở về.

Lúc trước chó sủa, hiện tại đánh nhau, hoàn toàn kinh động hàng xóm xung quanh, dưới lầu ào ào có vài người chạy tới.

Họ đứng trên cầu thang, nhìn hai người đánh nhau.

Có người mở miệng khuyên nhủ: “Tết lớn, cũng không dễ dàng, đánh nhau cái gì.”

Tiết Nguyên Đồng nói: “Hôm nay là tiết Thanh Minh.”

Người nọ nói chuyện với sắc mặt tối sầm, hắn chỉ vào Tiết Nguyên Đồng, ra vẻ đạo mạo chỉ trích: “Người ta đánh nhau trước cửa nhà ngươi, sao ngươi không ngăn lại?”

Khương Ninh nhìn hắn một cái, thần thức uy áp phóng ra, trong lòng người nọ kinh quý, nhất thời giống như con chuột, không dám nói nữa.

Nhưng ở giữa, vẫn có người không tệ, có một nam nhân trung niên mập mạp, dũng mãnh xông lên, quát: “Đừng đánh nữa, nếu không ta sẽ báo cảnh sát!”

Lời này vừa nói ra, người trẻ tuổi cùng người già mới dừng tay, trong tay người trẻ tuổi cầm một đống tóc, mới nhổ xuống từ đỉnh đầu người già.

Nhưng, hắn cũng không lấy được lợi, bị ông già đánh đến mức mặt mũi bầm dập.

Khương Ninh nói: "Chắc là không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Tiết Sở Sở vẫn có chút lo lắng, nam nhân vừa rồi đánh nhau, đột nhiên nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo mục đích nào đó.

Trong lòng nàng hoảng sợ, người trẻ tuổi kia, cũng không phải là người tốt, dì đối diện lúc trước, bị người trẻ tuổi kia động tay động chân, không chịu nổi quấy nhiễu, dọn đi.

Nam nhân trẻ tuổi rất biến thái, hiện tại hắn như đánh chủ ý lên chính mình.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Tiết Sở Sở, nàng không nhiều lời, đóng cửa lại, theo Khương Ninh rời khỏi nhà.

Phía sau là đám người như trò khôi hài.

Ngón tayKhương Ninh giật giật, bắn ra một luồng pháp lực màu đen, giống như linh xà, theo lỗ tai ông lão, chui vào đại não.

Đây là Hàn Diễm, có thể làm cho ông lão cảm nhận được cái gì gọi là đau đến không muốn sống, hôm nay ông ta sẽ vào bệnh viện, mà người trẻ tuổi đánh nhau vs ông ấy, cũng trốn không thoát trách nhiệm.

Cái khác không nói nhiều, chắc chắn sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến.

Đợi đến khi ông cụ xuất viện, Khương Ninh lại cho ông ta biết, lừa gạt bạn nhỏ, có hậu quả gì.

Xuống dưới lầu, Tiết Sở Sở nói: “Khiến mọi người chê cười rồi, người xung quanh có chút...”

Khương Ninh nói: “Ai mà chưa từng gặp qua mấy người hàng xóm kỳ lạ chứ.”

Tiết Nguyên Đồng: “Đúng vậy đúng vậy, Khương Ninh nói rất đúng.”

Khương Ninh cưỡi xe đạp địa hình đưa Tiết Nguyên Đồng, còn Tiết Sở Sở đẩy xe điện nhà nàng ra.

Khương Ninh trở lại nhà trệt, dặn dò Tiết Nguyên Đồng: “Đợi lát nữa đi dã ngoại trên đập, ta chuẩn bị dụng cụ một chút, dầu, gia vị, những thứ khác, cất kỹ toàn bộ.”

“Ngươi tốt nhất là thực hiện lời hứa tối hôm qua, nếu không đêm nay ta không tha cho ngươi!”

Sáng nay nàng cố ý để bụng đói một bữa, chính là vì mưu đồ Khương Ninh tối hôm qua nói, đồ ăn ngon hơn thịt cừu.

Khương Ninh trở lại phòng thuê, đánh ra một đạo pháp quyết, ẩn dật thân hình, sau đó hắn điều khiển linh chu, hướng Hổ Tê Sơn bay đi.

‘Thỏ, vẫn là làm thịt ăn ngon.’

Tiết Nguyên Đồng thu dọn đồ đạc, Tiết Sở Sở bận rộn theo, nàng yên lặng hỗ trợ, trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Nàng lo lắng đối phương đánh nhau trước cửa phòng trọ của nàng, xảy ra chuyện, mà nàng lại không đi lên can ngăn, cuối cùng khiến người ta oán hận.

Thậm chí bị trả thù.

Tiết Sở Sở càng nghĩ những thứ này, càng lo lắng, có lẽ là khi còn nhỏ quá thiếu cảm giác an toàn, nàng luôn thích nghĩ nhiều, giờ phút này các loại hình ảnh khủng bố cứ chiếu ở trong đầu nàng.

“Sở Sở, ngươi mang coca đến thật tốt.” Tiết Nguyên Đồng dùng sức nhấc nồi sắt lên.

Tiết Sở Sở trong nháy mắt bị kéo về hiện thực, nàng nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Đồng Đồng, những lo lắng kia bị nàng đè xuống đáy lòng, nàng gật đầu: “Ừ, chúng ta cùng uống.”

“Được, được.” Tâm trạng Tiết Nguyên Đồng cực kỳ tốt.

Nhưng mà trong lòng Sở Sở thở dài sâu kín.

Tiết Nguyên Đồng thu dọn được một nửa, đột nhiên trở về phòng, nàng lục lọi trong ngăn kéo, lấy ra một khối ngọc bội màu trắng, ngọc bội nối liền với một đường cong màu đỏ.

Nàng cầm ngọc bội lên, đưa tới trước mặt Sở Sở, lấy ra: “Sở Sở, ngươi xem, ngọc bội Khương Ninh điêu khắc, đẹp không!”
Bình Luận (0)
Comment