Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 517 - Chương 517: Những Điều Cần Nói (2)

Chương 517: Những điều cần nói (2) Chương 517: Những điều cần nói (2)

Khi Tiết Nguyên Đồng thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn bãi cỏ cách đó không xa.

Nàng bỗng nhiên cả kinh nói: “Khương Ninh, ngươi xem ngươi xem, nàng ta đang dùng cần câu thả diều!”

Khương Ninh đã sớm phát hiện, chỉ thấy giữa bãi cỏ, có một nàng bé cầm cần câu, vơiis một con diều trên bầu trời.

Hắn nói: “Đôi khi không câu được cá, sẽ chơi như vậy.”

“Khanh khách.” Tiết Nguyên Đồng cười cười, đột nhiên nhớ lại lần trước nàng không câu được gì.

Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười biến mất, duy trì thể diện, ra vẻ thoải mái nói:

Đúng vậy, không câu được cá thật đáng thương.

Nàng không hề rối rắm đề tài câu cá, ngược lại đánh giá bờ sông.

Tiết Nguyên Đồng chạy tới, tới tới lui lui, chuyển mấy tảng đá lớn.

Nàng lấy ra một cái xẻng nhỏ: “Ta đã sớm có chuẩn bị.”

Nàng cầm xẻng lên, đào một cái hố nhỏ trên mặt đất, sau đó đẩy tảng đá lớn ra rìa, chất đống nghiêm ngặt, lại đặt nồi sắt lên.

Tiết Sở Sở có kinh nghiệm nấu cơm, nàng nhanh chóng phát hiện ra ý định của Đồng Đồng: “Đốt lửa nấu cơm?”

“Đúng vậy, hôm nay làm thỏ kho tàu!” Tiết Nguyên Đồng nắm chặt nắm đấm nhỏ, hiện tại nàng rất đói, tràn đầy nhiệt tình, bởi vì rất nhanh có thể ăn được mỹ vị.

“Sở Sở, ngươi ở bên này trông coi, ta nhặt củi.” Tiết Nguyên Đồng đang chuẩn bị xuất phát.

Khương Ninh đứng dậy từ triêu chiếu: “Để ta đi, ngươi ở lại chờ.”

Nếu quả thật để Tiết Nguyên Đồng nhặt củi, không biết bao lâu mới có thể nhặt đủ.

Tiết Sở Sở nói: “Ta cùng đi, bên này để Đồng Đồng trông coi là được, nhiều người lực lớn, chúng ta mau chóng nhặt cơm đi.”

Nghe được lý do của hai người, Tiết Nguyên Đồng xem như có chút tự mình hiểu lấy, không tiếp tục kiên trì nữa.

Nàng nói: “Được rồi, ta rửa rau cut , bày hoa quả.”

Sau đó, Khương Ninh cùng Tiết Sở Sở đi về phía rừng cây nhỏ.

Mùa đông vừa qua, trong rừng có không ít rễ cây, Khương Ninh thỉnh thoảng nhặt lên, rất nhanh tìm được một đống.

Ngày thường Tiết Sở Sở không thích nói chuyện, nàng và Đồng Đồng là hai loại tính cách, thiên về lạnh lùng.

Cho nên trong rừng cây có chút yên tĩnh, chỉ có tạp âm chân giẫm lên lá rụng, cùng với thỉnh thoảng tiếng chim hót truyền vang.

Hai người không nói gì, nhưng Tiết Sở Sở lại không cảm thấy xấu hổ, Khương Ninh làm cho người ta có cảm giác đặc biệt thoải mái, cho dù không nói chuyện, bầu không khí cũng thoải mái tự nhiên.

Hoàn cảnh yên tĩnh, động tác lặp đi lặp lại, người dễ suy nghĩ nhiều, Tiết Sở Sở không khỏi nghĩ tới Đồng Đồng.

Có rất nhiều chuyện, nàng không thể hỏi Đồng Đồng, nhưng có thể nói với Khương Ninh, bởi vì nàng cảm thấy, rất nhiều thứ, Khương Ninh đều hiểu được.

Tiết Sở Sở nhân cơ hội hiện tại khó có được, định hỏi một chút tình hình, có lẽ có vẻ xen vào việc của người khác, nhưng nàng là bạn tốt nhất của Đồng Đồng, rất cần phải nói.

“Khương Ninh.” Tiết Sở Sở bỗng nhiên nói.

Vừa rồi thần thức của Khương Ninh quan sát thấy tim Tiết Sở Sở đập nhanh hơn bình thường, chắc chắn có chuyện xảy ra.

Tiết Sở Sở sắp xếp lại suy nghĩ, nàng nói: “Gần đây Đồng Đồng rất vui, lâu rồi không thấy nàng ấy như vậy.”

Có thể hắn không biết, trước kia Đồng Đồng rất ít khi cười, cũng không vui vẻ như bây giờ.

Nàng hiểu Đồng Đồng rất rõ, mặc dù trước đây chỉ có thể thỉnh thoảng gặp một lần, nhưng nàng biết rất rõ trạng thái của Đồng Đồng.

Rõ ràng, Đồng Đồng đã xảy ra thay đổi, có liên quan đến Khương Ninh.

Khương Ninh nói: “Có lẽ gần đây nàng ấy ăn khá ngon.”

Tiết Sở Sở không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, nhưng dường như có chút đạo lý, nhưng chủ ý nàng cũng không phải vì nói cái này.

“Ngươi không biết đâu, bình thường Đồng Đồng tìm ta nói chuyện phiếm, thường xuyên nhắc tới ngươi, rất thường xuyên.” Nàng quyết định gọi.

“Ừ.” Khương Ninh gật gật đầu.

Tiết Sở Sở hé miệng: “Khương Ninh, ngươi có thể đồng ý với em một chuyện được không, sau này đừng làm tổn thương Đồng Đồng nhé?”

Giọng nàng bỗng nhiên thấp xuống: “Trước kia Đồng Đồng sống rất không tốt, nàng ấy luôn cho ta một cảm giác khó tả.”

“Không biết ngươi có hiểu không, trước đây ta chưa từng nghĩ đến tương lai của Đồng Đồng, ta không nghĩ ra được, sau này nàng ấy sẽ trở thành người như thế nào, sẽ sống cuộc sống như thế nào, ta thật sự không nghĩ ra.”

“Bây giờ đã khác, ta có thể tưởng tượng được tương lai của nàng ấy, dường như có thể nhìn thấy, nàng ấy ở tương lai, cười vẫy tay với ta, vĩnh viễn vui vẻ.”

Giờ khắc này, trong đầu Tiết Sở Sở hiện lên hình ảnh tốt đẹp kia, khuôn mặt xinh đẹp hiếm thấy của nàng lộ ra nụ cười.

Khương Ninh nhìn nàng, bình thường nói: “Ừ, yên tâm đi.”

Mặc dù hắn không hứa hẹn gì, nhưng lại cho Tiết Sở Sở một loại tự tin tuyệt đối, tâm thần nàng yên ổn hơn rất nhiều.

Sau đó nàng không nói gì nữa, hai người nhặt được cành cây, chồng lên mặt đất, xếp thành một đống.

Bàn tay Khương Ninh run lên, lấy ra một sợi dây thừng.

“Đeo vào đi, tiện mang về.”

“Để ta làm.” Tiết Sở Sở làm thủ công cũng không tệ lắm, hai ba bó cành cây.

Nàng chia sợi dây ra làm hai: “Cùng nâng đi.”

Khương Ninh cũng không từ chối.

Trước khi ra khỏi rừng cây, Khương Ninh nhìn về phía trước, bên cạnh cái chiếu, Tiết Nguyên Đồng đang bày hoa quả vào giỏ.

“Sau này thường xuyên đến chơi, nàng ấy rất thích ngươi .” Hắn nói.

Tiết Sở Sở quay đầu, ánh mặt trời vừa vặn xuyên qua lá cây, đánh vào sườn mặt Khương Ninh, con ngươi hắn đen kịt, làn da sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Tiết Sở Sở không nhìn nhiều nữa, nàng nghiêm túc “Ừ” một tiếng.


Bình Luận (0)
Comment