Chương 523: Dã ngoại kết thúc, bạn bè hội ngộ (2)
Chương 523: Dã ngoại kết thúc, bạn bè hội ngộ (2)
“A di, chúng ta đi học đây.”
“Đi đường cẩn thận nhé, hai đứa! Khi nào hai đứa học xong tự học tối, dì sẽ nướng cánh gà cho hai đứa ăn." Dì Cố hiền lành nhìn hai đứa nhỏ.
Tiết Nguyên Đồng: "Mẹ ơi, mẹ đừng đứng ở cửa nữa!"
Khương Ninh khởi động xe leo núi, lao vào màn mưa.
Bầu trời u ám, mây đen che kín như muốn sụp xuống, mưa ào ào như trút nước, thỉnh thoảng có tia chớp loé sáng khắp bầu trời, tiếp theo là tiếng sấm rền vang.
Tiết Nguyên Đồng không còn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, nàng ôm chặt Khương Ninh, đầu nhỏ áp vào lưng hắn.
Khương Ninh thay nàng che mưa phía trước, trên người hắn đặc biệt ấm áp, những sợi tóc nhỏ nước trước trán Tiết Nguyên Đồng dần khô ráo.
Tiết Nguyên Đồng co ro người, ôm lấy Khương Ninh bằng cả hai tay, dùng sức mạnh lớn hơn bình thường rất nhiều.
Giọng Khương Ninh vang lên át tiếng mưa: "Ôm chặt thế làm gì? Muốn siết chết ta à?"
"Làm sao có thể chứ!" Tiết Nguyên Đồng phản kháng.
Cho dù Khương Ninh có ghét bỏ nàng, nàng vẫn không buông lỏng chút nào, ôm chặt lấy Khương Ninh.
Xe leo núi tăng tốc, lao lên con đập.
Mưa càng lớn hơn, cây cối hoa lá hai bên đập bị gió mưa quật tung bay.
Tiết Nguyên Đồng ôm Khương Ninh, cảm thấy vô cùng an toàn.
Mưa xối xả, sấm sét kinh hoàng, nhưng lúc này lòng nàng lại dần bình yên, bỗng dưng nảy sinh ý muốn lưu lại khoảnh khắc này mãi mãi.
…
Lớp 10-8.
Cuối phòng học, nhiều chiếc ô được mở ra, chiếm dụng đáng kể không gian của học sinh hàng sau.
Tuy nhiên, điều đó không thể ảnh hưởng đến sự hào hứng của học sinh.
Đan Khải Tuyền tóc ướt lạnh như băng, nhưng tâm trạng lại nóng như lửa: "Các anh em, tự học tối nay, bảng điểm các môn học sẽ được phát xuống!"
"Có hồi hộp không, các ngươi có hồi hộp không!"
Lúc này đây, hắn muốn cho các bạn cùng lớp thấy sức mạnh của mình, để họ biết ai là "hắc mã" mạnh nhất. Lần này, hắn sẽ lọt vào top 10 của lớp!
Vương Long Long nói: "Cũng ổn, không có gì phải quá khích."
Dù sao thì điểm Văn của hắn vẫn giống như mọi lần, bị trừ hai điểm tượng trưng.
Đan Khải Tuyền "chia sẻ" điểm của mình với mọi người một lúc, chỉ là các nam sinh ở phía sau không mấy hứng thú.
Tuy nhiên không sao cả, hắn còn nói: "Các anh em, đại hội thể thao sắp đến rồi, các ngươi đã nghĩ sẽ báo danh hạng mục gì chưa?"
Đại hội thể thao là sân nhà của Đan Khải Tuyền, hắn chắc chắn sẽ làm toàn trường chấn động.
Vương Long Long nói: "Ta định đăng kí thi chạy tiếp sức trăm mét với Mã ca, Mã ca, ngươi thấy thế nào?"
Mã Sự Thành gật đầu: "Ta không vấn đề gì.”
Vương Long Long thầm nghĩ, tham gia hội thao giành thứ hạng cho lớp, tương đối có cảm giác vinh quang. Lần trước do hắn chuẩn bị chưa kỹ nên không thể đánh bại lão tặc Hoàng Trung Phi.
Mà hôm nay, hắn sẽ không ẩn mình nữa, đã đến lúc tỏa sáng mang vinh quang về cho lớp, được các bạn trong lớp công nhận, giành được phiếu bầu.
Vừa nghĩ đến đây, tinh thần vốn đang sa sút của Vương Long Long lập tức bừng lên ý chí chiến đấu.
Đan Khải Tuyền ngạc nhiên: "Xem ra hai ngươi đã quyết định rồi nhỉ?”
Vương Long Long nói: "Ta và Mã Ca sẽ thành lập "Long Mã Tổ Hợp", đại diện cho lớp 10-8 tham gia đại hội thể thao.”
“Được, ngươi cứ thế mà làm." Mã Sự Thành lướt điện thoại chơi.
“Các ngươi đã quyết tâm, thì ta và Nam ca cũng không thể rớt lại phía sau, vừa hay thi chạy tiếp sức cần bốn người.”
Đan Khải Tuyền vỗ vai Quách Khôn Nam: "Nam ca, Nam ca, cất cái điện thoại rách nát của ngươi đi, thi chạy tiếp sức có được không?"
Quách Khôn Nam đặt điện thoại xuống, cùng lúc đó, cũng đặt bạn bè trên mạng A Trà xuống, như đặt cả thế giới xuống.
"Được." Quách Khôn Nam nói ngắn gọn.
Dù sao, bình thường Đan Khải Tuyền cũng hay kéo hắn đi chạy bộ, nên dự thi cũng không có vấn đề gì.
Đan Khải Tuyền vô cùng vui mừng, nghĩ đến "Long Mã Tổ Hợp" của Vương Long Long và Mã Sự Thành, vì thế đầu óc hắn vừa chuyển, cái khó ló cái khôn, cũng nghĩ ra một danh hiệu:
"Nam ca, lần này chúng ta dự thi, dùng danh hiệu "Nam Tuyền tổ hợp, thế nào?"
“Vừa vặn có tên hai ta." Đan Khải Tuyền kích động, cái tên này càng nghe càng thuận miệng!
“Được, được, đều có thể.”
Tâm tư Quách Khôn Nam đều tập trung trên người A Trà, A Trà thật đáng thương, hắn muốn mua trà để ủng hộ sự nghiệp của A Trà.
Hắn muốn một phần sức lực ít ỏi của mình, cứu vớt A Trà.
Lúc này, nội tâm kiên định của hắn càng thêm vững vàng, hắn viên mãn.
Thấy Nam ca đồng ý, Đan Khải Tuyền vỗ bàn, hăng hái hô: "Hội thao lần nay, “Long Mã Nam Tuyền” sẽ sự tỏa sáng rực rỡ!"
Thành tích thi tháng sắp được công bố, hội thao cũng sắp diễn ra, một tháng tiếp theo sẽ là tháng huy hoàng nhất của Đan Khải Tuyền.
Khoảnh khắc hội thao kết thúc, cũng là khoảnh khắc hắn tỏ tình.
Đó chắc chắn sẽ là đỉnh cao nhân sinh của hắn.
Hàng ghế thứ hai từ dưới lên.
Du Văn tới tìm Lư Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ, hôm trước là sinh nhật ngươi nhỉ.”
"Bạn trai ngươi có tặng quà cho ngươi không?"
Lư Kỳ Kỳ nghe xong, thò tay vào hộc bàn, ném hộp quà lên bàn: "Thật xui xẻo, tặng cái gì vậy, tức chết đi được, tức đến mức ta không thèm nói chuyện với hắn cả ngày!"
Giọng của nàng khá lớn, thu hút sự chú ý của các nam sinh hàng sau, không thể không nói, đề tài này khá hấp dẫn.
Du Văn trước tiên nhìn hộp quà, cảm thấy khá tinh xảo, đồ bên trong chắc chắn không phải hàng rẻ tiền, có lẽ là trang sức gì đó, nàng cảm thấy hâm mộ.