Chương 532: Người và quyền như một! (2)
Chương 532: Người và quyền như một! (2)
Tiết Nguyên Đồng lại vui vẻ, cười tươi:
"Hi hi, Khương Ninh, với ta, ngươi là người tốt nhất thế gian này đó."
Thứ Hai, buổi sáng.
Các kết quả thi dần dần được công bố.
Đan Khải Tuyền cầm trên tay bài kiểm tra vật lý, bài kiểm tra vật lý lớp 10, với tổng điểm là 100 điểm.
Hắn đạt 92 điểm.
"Còn ai nữa, còn ai cao hơn nữa không?" Đan Khải Tuyền tự mãn.
Khuôn mặt hắn tràn đầy kiêu ngạo, ánh mắt lướt qua phía Khương Ninh, thì trông thấy hai bài thi đạt điểm tuyệt đối.
Biểu cảm của Đan Khải Tuyền khựng lại một chút.
Sau đó hắn tự nhủ, không sao cả, ở giai đoạn này, mục tiêu của hắn không hề dính líu tới Khương Ninh và Tiết Nguyên Đồng, mục tiêu chính của hắn là Trần Tư Vũ, rồi đến Trần Khiêm, người đứng thứ 3 trong lớp.
Còn về Bạch Vũ Hạ, Đan Khải Tuyền chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương nàng.
Làm sao hắn có thể nhẫn tâm chứ?
Trần Tư Vũ dù là thành tích môn toán hay môn vật lý, cũng không bằng hắn.
Đan Khải Tuyền thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể yên tâm tiến tới mục tiêu vào top 10 của lớp.
Hắn đã so sánh thành tích của bản thân với những học sinh xuất sắc trong lớp như Đổng Thanh Phong, Hoàng Trung Phi, thậm chí là Đan Kiêu, chỉ có Đổng Thanh Phong là cao hơn hắn một chút.
Thành tích của Đổng Thanh Phong đứng thứ 5 trong lớp.
Đan Khải Tuyền đi về phía hàng ghế sau tìm các huynh đệ, mục tiêu của hắn không chỉ là các huynh đệ của mình mà còn có tên Miêu Triết ở góc lớp.
Có lẽ vì lý do chỗ ngồi, sự chú ý của mọi người đến Miêu Triết trong lớp giảm đi nhiều, nhưng thành tích của hắn vẫn rất ổn định, lần nào thi cũng nằm trong top 10 của lớp.
"Miêu Triết, ngươi được bao nhiêu điểm môn vật lý?" Đan Khải Tuyền chủ động hỏi.
Miêu Triết tuy tính cách cực đoan, có chút khó gần, nhưng thực chất chỉ để tránh bị bắt nạt, thật ra hắn không xấu, không hoàn toàn từ chối giao tiếp với người khác.
Miêu Triết đưa bài kiểm tra vật lý của bản thân ra.
"94, giỏi quá, cao hơn ta hai điểm rồi." Đan Khải Tuyền vẫn cười, đúng là cao hơn hắn hai điểm, nhưng về môn toán, hắn vẫn cao hơn Miêu Triết năm điểm, tương đương với việc hắn vẫn dẫn trước Miêu Triết ba điểm.
Đan Khải Tuyền nở nụ cười tự tin với Miêu Triết.
Hắn quay lại, nhìn về phía bốn hàng ghế, hỏi các bạn bên cạnh:
"Nam ca, ngươi được bao nhiêu điểm?"
Quách Khôn Nam nói: "68 điểm."
"Mã ca thì sao?" Đan Khải Tuyền lại hỏi.
Vương Long Long cẩn thận liếc nhìn Mã Sự Thành, rồi nói với Đan Khải Tuyền:
"Đừng có đụng vào vết thương của người ta."
Mã Sự Thành thì thản nhiên, không như người ngoài nghĩ là yếu đuối, chỉ thấy hắn dán bài kiểm tra lên bàn học.
Mọi người thấy một con số tròn trĩnh: 0 điểm.
Đan Khải Tuyền giữ vẻ mặt nghiêm túc, khen:
"Mã ca thật là... tài giỏi!"
……
Giờ nghỉ giải lao lớn ().
(
) Giờ nghỉ giải lao rơi vào khoảng 10 phút thì giờ nghỉ giải lao lớn rơi vào khoảng 25 phút.
Đại diện môn hóa Khương Ninh vừa phát xong bài kiểm tra môn hóa.
Hắn quay về chỗ ngồi, thấy Bạch Vũ Hạ và Trần Tư Vũ đang xem bài kiểm tra môn hóa của hắn.
Hai bạn nữ vừa thấy Khương Ninh đến, liền nói:
"Khương Ninh, bài kiểm tra nào của ngươi và Tiết Nguyên Đồng cũng đều đạt điểm tuyệt đối thế!"
"Có phải chứng tỏ ngươi có khả năng đứng nhất toàn trường hay không?"
Chưa kịp để Khương Ninh trả lời, Tiết Nguyên Đồng lên tiếng:
"Bài kiểm tra lần này dễ, nhưng Khương Ninh vẫn kém ta ba bậc."
Dù nói vậy, nhưng Tiết Nguyên Đồng không quan tâm lắm việc một trong hai người họ đứng nhất.
Dù sao tiền thưởng rơi vào tay ai cũng đều là của hai người, không có gì khác biệt.
Huống hồ nếu Khương Ninh thật sự đứng nhất, chẳng phải nhờ nàng mỗi tối giúp hắn học bổ túc hay sao?
Khương Ninh thì nói: "Chưa đến môn thực sự kéo điểm mà thôi."
Đan Khải Tuyền nhận được bài kiểm tra môn hóa, lại so với Đổng Thanh Phong, vẫn không có chênh lệch, thậm chí hắn còn dẫn trước.
Các môn khoa học tự nhiên là thế mạnh của hắn, chỉ có Ngữ Văn và Tiếng Anh, hắn mới hơi yếu, hai môn này trong thời gian ngắn khó mà nâng cao thêm được nhiều.
"Top 10 chắc chắn không vấn đề gì."
Đan Khải Tuyền tràn đầy hưng phấn.
Nỗ lực của hắn hề không uổng phí.
Trong cơn phấn khích, Đan Khải Tuyền ra ngoài lớp hóng gió.
Vừa ra khỏi lớp, hắn liền thấy Vương Long Long và Mã Sự Thành đang dựa vào hành lang.
Bình thường, khoảng 99% thời gian, Mã Sự Thành đều ngồi chơi game, hôm nay hắn lại ra ngoài, thật là kỳ lạ.
Đan Khải Tuyền chợt nhớ ra một khả năng, liền chạy tới kéo Mã Sự Thành:
"Mã ca, Mã ca, ngươi đừng kích động!"
Mã Sự Thành nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu.
Đan Khải Tuyền ngượng ngùng: "Ta chỉ lo ngươi nghĩ quẩn, nhảy lầu mà thôi!"
Vương Long Long: "Nói nhảm, Mã ca của ta làm gì mà yếu đuối như vậy chứ."
"Hơn nữa, dù có trăm khả năng cũng là người đó nhảy trước nhé."
Vương Long Long âm thầm chỉ sang bên phải.
Chỉ thấy, Thẩm Tân Lập đang dựa vào lan can, ngước nhìn lên trời, khuôn mặt tràn ngập vẻ sống không bằng chết.
Bên cạnh là Sử Tiền Tiến an ủi:
"Lập ca, ngươi đứng dậy đi!"
"Ngươi phải cố gắng lên, một chút đả kích đó thì có là gì?"
Nghiêm Thiên Bằng cũng cao lớn tựa ngọn núi giống như hắn, bèn vỗ vai hắn:
"Có gì to tát đâu, ai trước đây chưa từng mắc nợ phong lưu?"
Sử Tiền Tiến: "Lập ca, ngươi thi tháng lúc nào cũng đứng trong top 3, tương lai xán lạn mà."
Thẩm Tân Lập nghe thấy lời họ nói, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, như vô số đám muỗi ruồi phiền phức.
Quá loạn, quá rối!
Hắn không tự chủ ôm đầu, đau đớn gào lên: