Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 550 - Chương 550: Đấu Loạn (2)

Chương 550: Đấu loạn (2) Chương 550: Đấu loạn (2)

Nàng vô cùng khó chịu, thoạt nhìn Tiết Nguyên Đồng đã quên chuyện trước kia.

Nàng cảm thấy Tiết Nguyên Đồng đã thoát khỏi khống chế.

Nhưng khi nhìn thấy Khương Ninh, sự không vui của Khâu Điệp không lập tức tiêu tán.

Nam sinh này có bộ dạng thật đẹp trai, cách càng gần, càng có thể phát hiện hắn không giống những người khác.

Khâu Điệp trêu chọc: “Bạn trai ngươi?”

Khương Ninh mở miệng nói: “Hàng xóm.”

“Rất đẹp trai, cho ta phương thức liên lạc.” Khâu Điệp kéo ghế ngồi xuống.

Nàng còn chưa ngồi vững vàng, Cung Tuyền lập tức chạy tới giữ chặt nàng.

Cung Tuyền sợ choáng váng, Khâu Điệp có vấn đề, dám chọc Khương Ninh, đầu óc nàng bị thiêu hủy rồi à?

Nếu làm cho người này nóng nảy, trăm phần trăm sẽ bị đánh đập dã man.

Cung Tuyền mang nàng trở về, Khâu Điệp khó chịu hỏi: “Ngươi kéo * cái gì?”

Cung Tuyền nhắc nhở: “Ngươi đừng chọc nam sinh kia, không chọc hắn ta được đâu.”

Lần trước đến lớp 8, chỉ bởi vì nhìn bọn hắn không vừa mắt, Khương Ninh dám động thủ ngay trước mặt cả lớp.

Hiện tại ở bên ngoài ăn cơm, nếu quả thật chọc hắn, Cung Tuyền cũng không dám nghĩ hắn sẽ làm gì!

Năm ngoái Khương Ninh ra tay một lần, để lại cho nàng bóng ma tâm lý nghiêm trọng.

Cung Tuyền nằm mơ bị dọa tỉnh lại vài lần.

“Hắn là ai? Lăn lộn ở đâu?” Khâu Điệp tò mò hỏi.

Cung Tuyền: “Hắn không lăn lộn.”

Khâu Điệp nở nụ cười: “Ta là nhân vật lợi hại gì, nói cho cùng, một con sói độc?”

“Người như vậy, ta thấy nhiều rồi.”

Nói xong, nàng đưa ra vài ví dụ.

Thanh âm khoác lác của mấy người đàn ông bên cạnh càng vang dội, bọn họ nói chuyện đặc biệt về thế cục giá phòng, chỉ điểm giang sơn, gần như dùng tiếng rống lên.

Làm cho Khâu Điệp không nghe thấy Cung Tuyền nói gì.

Từ nhỏ đến lớn, nàng tự cho mình là đại tỷ, giờ phút này cảm thấy đáng ghét, mắng ngay tại chỗ: “Ngươi nói cái mẹ gì vậy, câm miệng cho ta!”

Trong giọng nói của người đàn ông, giọng nữ lẫn lộn, rất dễ dàng nhận ra.

Không riêng gì bàn nam nhân kia nghe được, khách hàng ăn thịt nướng chung quanh đều nghe thấy.

Vương Long Long: “Nàng ấy thật dũng cảm!”

Đan Khải Tuyền: “Chính xác, loại nữ sinh này đều cuồng như vậy.”

Quách Khôn Nam: “Dúng vậy, ta từng thấy người còn trâu bò hơn thế này.”

Hai người bọn họ là học sinh trong Hương Trấn, niên đại 10, trung các trương trung học ở khu vực hương trấn, hai người đã tận mắt nhìn thấy hỗn loạn biết chừng nào

Vương Long Long: “Mạnh hơn thế này?”

“Đúng, không nói một câu, sờ lên bình rượu là đập.” Quách Khôn Nam ra vẻ không thể trách.

Bên kia.

Mấy người đàn ông khoác lác, nghe được có người mắng chửi, còn là một nữ sinh.

Thanh niên dẫn đầu mặc quần jean rách, uống đến mặt đỏ đen, nhân lúc bóng đêm, hắn liếc mắt nhìn Khâu Điệp.

Thhắn niên tóc đỏ bắt đầu.

Khương Ninh nói: “Đừng đụng.”

Thanh âm hắn tuy nhỏ, nhưng lọt vào tai của thanh niên, như có tiếng sấm nổ vang, cả kinh trái tim hắn đập mạnh.

Tiết Nguyên Đồng dũng cảm nói: “Coca còn chưa uống xong đâu, không được đụng vào!”

Thanh niên tóc đỏ phục hồi tinh thần lại, mắng: “Con mẹ nó, cho ngươi mặt mũi...”

Thanh niên còn chưa nói xong một câu, người đã bay ra ngoài.

Cả người hắn bay lên trời, thân thể làm ổ, bay ra hơn ba mét xa, trong lúc vượt qua một cái bàn ăn, trọng lượng hơn một trăm cân, ầm ầm đập trúng đám người hỗn loạn.

Đám người vốn khí thế ngất trời, giống như bị đạn pháo đập trúng, đập ngã trái ngã phải.

Tràng diện trong nháy mắt an tĩnh lại.

Mã Sự Thành, Vương Long Long, Cung Tuyền, Bùi Ngọc Tĩnh nhìn Khương Ninh.

Khương Ninh ngồi ghế màu trắng, chậm rãi thu hồi đôi chân thon dài.

Mọi người nhìn chăm chú, hắn bưng lên ly, nhẹ nhấp coca, giống như không có chuyện gì xảy ra.

“Hắn bị người ta đá bay chỉ với một cước?”

“Hắn lại bị người ta đá bay!”

Tiết Nguyên Đồng và Khương Ninh ngồi cùng bàn ăn cơm, nàng thấy rõ ràng hơn tất cả mọi người, động tác của Khương Ninh vừa khốc vừa nhanh, trong khoảnh khắc đuổi kẻ phạm tội đi.

Chính xác mà nói, là đuổi bay.

“Chết tiệt, Ninh ca ra tay rồi!” Vương Long Long kích động không thôi.

Đã bao lâu rồi, đã bao lâu không thấy Khương Ninh động thủ?

Lần trước vẫn là vừa mới khai giảng.

Tuy rằng nghe nói lúc trước Khương Ninh động thủ với Tề Thiên Hằng lớp 2, nhưng Vương Long Long không thể tận mắt nhìn thấy, cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Hôm nay may mắn gặp lại, hắn không thèm ăn thịt nướng, ngồi ở đó chăm chú quan sát.

Đám người Mã Sự Thành cũng là biểu hiện này.

Quách Khôn Nam hỏi: “Chúng ta có cần lên không?”

Lúc trước bên cạnh có người đánh nhau, Đan Khải Tuyền cố ý lôi kéo, nhưng mà mấy người khác, cũng không có ý đó.

Bọn họ không quen người bị đánh, huống hồ hai bên nhìn cũng không giống người tốt, kéo cái gì, đương nhiên là ngồi xem kịch.

Lúc trước trong lớp có bạn học đánh nhau, bọn họ cũng là xem kịch.

Bàn về kinh nghiệm xem kịch, bạn học lớp 8 tương đối phong phú.

Ngay cả lớp trưởng Hoàng Trung Phi, gần đây cũng có xu thế xem kịch.

Dù sao lại không đánh chết, đánh mệt sẽ không đánh nữa.

Sau khi Mã Sự Thành nghe được, tỏ rõ thái độ: “Xem trước đi.”

Tình huống bình thường mà nói, dựa vào thực lực nghịch thiên của Khương Ninh, một người đánh tám người không thành vấn đề, điều lo lắng duy nhất chính là, đối diện sử dụng vũ khí, hoặc là dùng Tiết Nguyên Đồng uy hiếp hắn.

Thanh niên tóc đỏ ngã sấp xuống đất, thân thể đau đớn sắp nứt ra, đau thấu tim, hắn khó có thể nhẫn nại, kêu thảm lên tiếng: “Ta lấy một chai coca, ngươi có cần phải như vậy không?”

Trong lòng hắn nổi giận không thôi.

Khuôn mặt Khương Ninh không chút thay đổi, vừa rồi đối phương dám cướp coca của hắn, hắn chỉ từ chối, đối phương dám tức giận mắng ra tiếng.
Bình Luận (0)
Comment