Chương 553: Đến như gió (3)
Chương 553: Đến như gió (3)
Xa xa tiếng còi cảnh sát loáng thoáng vang lên.
Thanh niên tóc đỏ, thanh niên quần jean rách, cùng nhau cười nhạo: “Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi!”
Đan Khải Tuyền quan sát một hồi, cảm giác thế cục không ổn, hắn hỏi: “Đậu má, Khương Ninh sẽ không có việc gì chứ?”
Mã Sự Thành nói: “Không dễ dàng như vậy.”
Hồ Quân: “Tin tưởng hắn.”
Mấy người thanh niên nằm xuống, chỉ chờ xe đến, đón bọn họ đi.
Chờ đi vào, lại hung hăng gõ học sinh này một trận!
Bọn họ chưa bao giờ mong đợi tiếng còi tuyệt vời kia giống như hôm nay.
Ngay khi bọn họ tràn đầy lòng chờ mong, con đường dưới bóng đêm, ba chiếc xe tải màu trắng bạc nhanh chóng chạy tai, pahnh lại một cái, dừng ở trước quầy thịt nướng.
Cửa xe mở ngang, trong xe có một đống đàn ông đi ra.
Những người này cao lớn, mặc chế phục màu đen chỉnh tề, bên hông đeo bộ đàm, mang bao tay đen, tay cầm côn ngắn.
Cho người ta cảm giác cực kỳ chuyên nghiệp.
Tất cả đều bị thu hút.
Những người mặc ồng phục đen chỉnh tề chạy tới, sau đó nhanh chóng phân tán, các thanh niên nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, còn chưa kịp cảm thán.
Đã nghe tên cầm đầu mặc đồng phục đen cường tráng nhất quát: “Các ngươi dám trộm dưa, mang hết toàn bộ đi cho ta!”
“Hả?”
Trong thoáng chốc, những người đồng phục đen xếp thành hai người một tổ, đánh về phía đám thanh niên tóc đỏ trên mặt đất.
Giống như diều hâu bắt gà con, cái túi trùm đầu che lại, kéo đi.
Các thanh niên tóc đỏ, ngay cả hành động phản kháng cũng chưa kịp làm ra, đã bị đám người mặc đồng phục đen kéo lên xe.
Người mặc đồng phục đen đến như gió, đi như gió.
Toàn bộ quá trình không đợi được một phút, chỉ nghe tiếng 'răng rắc' của cửa xe b vang lên, động cơ khởi động, lái đi nhanh như chớp.
Chỉ để lại một đống kinh ngạc.
“Tình huống gì vậy?” Mặt Vương Long Long đầy dấu chấm hỏi.
“Không biết.” Đan Khải Tuyền cũng mơ hồ như vậy, sao lại giống như nằm mơ vậy.
Cung Tuyền nhớ lại một màn vừa rồi, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, nàng không kìm lòng được mà hỏi: “Khương Ninh, ngươi quen bọn họ sao?”
Lời này vừa nói ra, dẫn tới động tĩnh.
Mọi người theo đó chú ý Khương Ninh, chờ đợi hắn trả lời.
Thế cục vừa rồi không ổn, bọn họ còn suy đoán chuyện tiếp theo, nhưng đám thanh niên tóc đỏ đã bị bắt đi rồi.
Mọi chuyện đã được giải quyết.
Trùng hợp?
Khương Ninh đón lấy vẻ nghi hoặc của mọi người, nói: “Không quen.”
Khương Ninh quả thật không biết bọn họ.
Vì không giao tiếp với chính phủ, hắn và Thiệu Song Song nói rõ tình hình quán thịt nướng.
Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng cung cấp cho Thiệu Song Song các loại linh dược tư âm dưỡng nhan.
Linh dược bổ dưỡng, khiến cho Thiệu Song Song thay đổi mệt mỏi lúc trước, hiệu suất làm việc cực cao, dung quang toả sáng, vành mắt thâm quầng hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Mỗi ngày Thiệu Song Song đều online với cường độ cao, nàng luôn làm theo yêu cầu của Khương Ninh.
Sau khi biết được tình huống, nhanh chóng sắp xếp một nhóm nhân viên an ninh xuất động.
Vì bồi dưỡng dược thảo ở núi Hổ Tê, công ty dịch Trường Thanh tuyển mấy trăm nhân viên an ninh, phân bố xung quanh núi Hổ Tê, phòng ngừa người ngoài vào nhầm.
Về phần tại sao tố chất người tới chỉnh tề thống nhất, bởi vì mỗi ngày nhân viên đều tiến hành huấn luyện.
Dịch Trường Thanh đối xử không tệ với nhân viên an ninh, hiện nay là năm 2014, thành phố nhỏ như Vũ Châu, sau thuế đã cho 7000 tệ, năm bảo hiểm và một ký quỹ đầy đủ, bao ăn ở, trên ba nghỉ một, có thể điều chỉnh đãi ngộ.
Cho nên cho dù thường xuyên huấn luyện, vẫn có rất nhiều người chạy theo như vịt.
So với doanh thu của công ty dịch Trường Thanh Dịch, chút đãi ngộ này chỉ là chín trâu mất một sợi lông, so với trình tự của nhà máy internet thì tiền lương thấp hơn rất nhiều.
…
“Không quen?”
Câu trả lời của Khương Ninh đơn giản như thế, lại rất chắc chắn.
Không ngoài dự đoán của mọi người.
Sở dĩ mọi người liên tưởng đến hắn, quả thực là trùng hợp một chút, hiện tại Khương Ninh phủ định, bọn họ không truy hỏi nữa, dù sao việc này quả thực hoang đường.
Cho dù đám người Mã Sự Thành, Vương Long Long cũng không liên tưởng đến Khương Ninh.
Mấy người mặc chế phục màu đen bên trong chiếc xe van, động tác quy phạm, huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa nhìn đã biết, tuyệt đối không phải người bình thường, đó là lĩnh vực thường nhân không tiếp xúc tới.
Mọi người không tiếp tục chú ý Khương Ninh, mà là thảo luận chuyện vừa xảy ra.
Đan Khải Tuyền suy đoán: “Vừa rồi hình như bọn họ nói trộm dưa, chẳng lẽ mấy người này trộm dưa của bọn họ?”
Quách Khôn Nam: “Không thể nào, nếu quả thật trộm dưa, vậy phải trộm dưa gì, mới có thể khiến nhiều người tới bắt như vậy?”
Hồ Quân nói: “Trên mạng có một loại dưa hấu hạng nhất, mấy trăm một cân.”
Quách Khôn Nam: “Mấy trăm đồng?”
Mã Sự Thành: “Dưa ngoại quốc trồng, Vũ Châu chúng ta không có.”
Vương Long Long vỗ đùi: “Vừa rồi nên ghi lại một đoạn, để trong lớp cho mọi người xem.”
Cả đời hắn chưa từng thấy qua trận thế này, quên ghi lại, thật đáng tiếc.
Mã Sự Thành lắc đầu: “Đừng, những người đó không đơn giản, nếu lúc ghi lại bị phát hiện, không chừng sẽ cướp điện thoại của ngươi.”
Mấy người hàn huyên vài câu, Hồ Quân nói: “Nam ca, sao ngươi lại chơi điện thoại, đến nói chuyện phiếm đi.”
Quách Khôn Nam đang cúi đầu nhìn điện thoại, trên mặt hắn tràn đầy nụ cười ngọt ngào.
“A Trà bảo ta đi ngủ sớm một chút.”
Đan Khải Tuyền vừa nghe lời này, hâm mộ muốn chết, hắn muốn có một cô gái đêm khuya chờ hắn.