Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 572 - Chương 572: Chạy Đi, Sao Ngươi Không Chạy Nữa Rồi? (4)

Chương 572: Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa rồi? (4) Chương 572: Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa rồi? (4)

Ban đầu Trương Trì đau đớn kêu la, nhưng khi cà chua dưới gầm xe nhiều lên, hắn chất cà chua xung quanh, như vậy cà chua sau không thể đánh trúng hắn.

Triệu Hiểu Phong và đồng bọn cũng nhận ra vấn đề.

Như vậy chẳng phải phí công phí sức để ném hay sao?

Triệu Hiểu Phong nhìn quanh, rồi thấy mấy cây non trong bồn cây xanh.

"Không ra phải không?"

"Vài người đi với ta."

Hắn dẫn người nhổ mấy cây non.

Khi quay lại, mấy học sinh chuyên thể thao ai cũng cầm một cây non.

"Chọc hắn!"

Tám học sinh chuyên thể thao vây quanh chiếc xe, cầm cây non chọc vào gầm xe.

Trương Trì đau đớn rên rỉ, hắn tiếp tục kéo cà chua làm lá chắn.

Triệu Hiểu Phong thấy không hiệu quả, lại đi đến bồn cây xanh.

Lần này hắn định nhổ cả một cây lớn!

Triệu Hiểu Phong nhắm vào một cây cảnh to bằng miệng bát, hô hào người đến giúp.

Cây này khó nhổ quá, người không đủ, chẳng mấy chốc, tất cả học sinh chuyên thể thao đều qua giúp nhổ cây.

Nhổ cây hăng hái, trời tháng tư, ai nấy đều đổ mồ hôi.

Học sinh chuyên thể thao mặc áo ba lỗ còn phải cởi áo, cả người trần trùng trục để nhổ cây.

"Một, hai, ba!" Triệu Hiểu Phong hô khẩu hiệu, "Nâng lên!"

Triệu Hiểu Phong nâng hết sức lực, gân xanh nổi lên.

Nhìn cây sắp bị nhổ bật gốc.

Chợt nghe, Tề Thiên Hằng hô gấp:

"Mau quay lại, mau quay lại!"

"Trương Trì chạy ra khỏi gầm xe rồi!"

Triệu Hiểu Phong và đồng bọn nhổ cây được một nửa, liền theo Tề Thiên Hằng đuổi theo Trương Trì.

Chỗ này lại trở nên trống trải.

Mười mấy phút sau, Cao Hà Suất vẻ mặt tươi cười tiến lại gần xe, mỗi tội là, nụ cười nhanh chóng vụt tắt trên khuôn mặt ông ấy.

Ông ấy nhìn chiếc xe van trắng.

Đó là chiếc xe mới của ông ấy.

Chỉ thấy nửa dưới xe toàn là vết đỏ thẫm.

Cao Hà Suất sợ hãi nhảy lùi lại, mặt đen sì kinh hãi:

"Xe của ta sao lại thành ra thế này rồi!"

"Chiếc xe yêu thích của ta!"

Cao Hà Soái vừa đau khổ vừa hoảng sợ.

Hắn mua một chiếc ô tô với giá 180 nghìn tệ, tại sao giờ lại dính đầy máu?

Chả nhẽ... có ai đó đã đâm vào xe của hắn?

Cao Hà Soái nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó không phải là máu mà là nước ép cà chua.

Nhìn những quả cà chua nhuộm màu trên xe, Cao Hà Soái trong lòng cảm thấy vui.

Vẫn may.

Sau đó, hắn càng tức giận hơn, hắn trừng mắt to như con trâu.

"Ai đã ném cà chua lên xe của ta?"

"Thằng oắt nào thất đức thế hả!"

……

Buổi tối.

Nhóm Khương Ninh bước ra khỏi nhà hàng lẩu.

Bạch Vũ Hạ nhẹ nhàng ngửi quần áo, không hề ám mùi dầu khói sau khi ăn lẩu như mọi khi.

Khương Ninh bắt được hành động của nàng.

Trước khi ra ngoài, hắn làm phép khử mùi hôi lên người đám con gái.

Trần Tư Vũ nhìn thời gian và nói: "Đã hơn sáu giờ rồi."

Họ mất hơn một tiếng đồng hồ để nấu món lẩu.

Vô cùng hài lòng!

Cuối cùng vẫn là Khương Ninh đãi.

Theo cách nói Tiết Nguyên Đồng, số tiền ấy kiếm được rất nhẹ nhàng nên tiêu cũng không xót lắm.

Khương Ninh nói: “Giờ này xe buýt hẳn là đã hết rồi, để ta gọi taxi cho các ngươi.”

Chỉ nghe Bạch Vũ Hạ bình tĩnh nói: "Ba ta đã lái xe tới đây để đưa hai chị em Tư Vũ về."

Ngay khi Trần Tư Vũ định từ chối, Bạch Vũ Hạ đã nói: "Không sao đâu. Ta biết nhà các ngươi ở đâu mà, chưa đầy hai mươi phút lái xe."

Chị gái Trần Tư Tình đồng ý: "Được rồi, cảm ơn Vũ Hạ."

Bạch Vũ Hạ mím môi: "Chuyện nhỏ."

“Đưa cặp sách cho ta.” Cô nói với Khương Ninh.

Khi ra khỏi quán lẩu, Khương Ninh tiện tay cầm cặp sách của nàng đặt ở bên cạnh.

“Ngươi mà không đi xe đạp, ta đã bảo cha mang về cho ngươi rồi.” Bạch Vũ Hạ cầm lấy cặp sách.

Tiết Nguyên Đồng uống một miếng nước chanh: "Khương Ninh đạp xe rất nhanh!"

Bạch Vũ Hạ không quan tâm là xe đạp có nhanh đến đâu, liệu nó có nhanh hơn ô tô không?

Trong vòng hai phút, một chiếc BMW màu trắng từ từ táp vào lề đường.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự, đeo kính bước xuống xe.

Bạch Vũ Hạ gọi ba.

Ba Bạch đầu tiên mỉm cười với con gái, sau đó chuyển sự chú ý sang Khương Ninh.

Hắn khá cao, không thấp hơn ông, xét về ngoại hình thì không thua kém gì ông khi còn trẻ, hơn nữa trông khá hiền lành, không sắc sảo như những thiếu niên khác, mà lại rất dễ chịu.

"Cảm ơn ngươi đã mời Hạ Hạ đi ăn tối." Ba Bạch cảm ơn hắn.

Khương Ninh cười nói: “Chúng ta đều là bạn học.”

Sau đó ba Bạch chào Tiết Nguyên Đồng và chị em Trần Tư Vũ.

Sau khi lên xe, Trần Tư Vũ hét lên:

"Hẹn gặp lại vào Chủ Nhật!"

Tiết Nguyên Đồng: "Tạm biệt."

Chiếc BMW trắng khởi động.

Còn lại mỗi Tiết Nguyên và Khương Ninh.

Tiết Nguyên Đồng nhấp một ngụm nước chanh: “Khương Ninh, chúng ta đạp xe đến đê sông rồi đi bộ về nhà nhé."

"No rồi à?"

"Không, ta chỉ muốn hít thở không khí trong lành."

"Được." Khương Ninh tìm được chỗ đậu xe.

Vừa mở khóa, Tiết Nguyên Đồng đã chạy đến yên sau, một tay cầm cốc, leo lên một cách vụng về.

Khương Ninh cười lớn.

"Ngươi cười cái gì?" Tiết Nguyên Đồng ánh mắt hung ác.

"Ta không cười ngươi." Khương Ninh nói.

"Ngươi đang cười nhạo ta, cả người người tỏ vẻ khinh thường ta!" Tiết Nguyên Đồng rất chắc chắn.

Nếu không phải quá căng bụng quá, nàng ước gì có thể nhảy xuống khỏi ghế sau, đợi Khương Ninh đạp xe rồi lại nhảy lên hắn kinh hồn!

Khương Ninh lười để ý đến nàng.

……

Bây giờ là chín giờ rưỡi tối.

Khương Ninh tắt đèn trong phòng, đi ra ngoài, Tiết Nguyên Đồng chầm chậm theo sau.

"Đừng dềnh dàng nữa, ta đã khóa cửa." Giang Ninh nói.

"Hừ, khóa lại đi." Dù sao nàng cũng có chìa khóa của Khương Ninh, đừng hòng giấu nàng.
Bình Luận (0)
Comment