Chương 581: Bóng Tối Dưới Đêm Đen (3)
Chương 581: Bóng Tối Dưới Đêm Đen (3)
Dù sao gia đoạn đầu đầu để quảng bá, Trương Trì cũng không nói 3 tệ dùng được bao lâu, ai cũng tưởng là vĩnh viễn.
Làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.
Trương Trì nở nụ cười đắc ý.
Bây giờ hắn không còn là một học sinh nữa, mà là một thương nhân âm hiểm xảo trá.
Nghiêm Thiên Bằng: "Vẫn là ngươi thông minh nhất!”
Trương Trì lại nói: "Cố gắng qua một tuần trước đã, đến tuần sau, chúng ta lại đến cửa hàng máy tính nhập hàng, chiếm cả khối 11.”
Trương Trì đã vạch ra kế hoạch rõ ràng cho bản đồ thương mại của mình.
Trong lúc nói chuyện, lại có thêm học sinh đến tìm.
Trương Trì bận rộn thu tiền.
...
Lớp 2.
Triệu Hiểu Phong nói với Tề Thiên Hằng: "Thiên ca, ngươi thấy chưa?”
Tề Thiên Hằng gật gật đầu, vừa rồi hắn còn đang nói chuyện phiếm với Lê Thi.
Lê Thi đã bỏ ra 3 tệ để mua ifi do Nghiêm Thiên Bằng mở.
Cùng lúc đó, tin đồn về việc kinh doanh ifi của Trương Trì cũng truyền đến tai hắn.
Triệu Hiểu Phong lạnh lùng nói: "Cơ hội đến rồi, chúng ta có nên ra tay không?"
Tề Thiên Hằng: "Ta muốn cho hắn biết, ai mới là trùm trường ở Tứ Trung này.”
Lần trước thất bại thảm hại, hắn khó bình tĩnh, không ngờ Trương Trì lại tự động dâng tay chịu trói.
Triệu Hiểu Phong: "Tự gây nghiệt không thể sống.”
Tề Thiên Hằng hất tóc, nói: "Lần này ta sẽ khiến Trương Trì phải khóc lóc hát bài "Chinh phục"."
Triệu Hiểu Phong: "Thiên ca, ngươi quyết định xong chưa?”
Tề Thiên Hằng: "Bắt đầu thôi!"
Triệu Hiểu Phong: "Thiên ca có cao kiến gì không?"
Tề Thiên Hằng thản nhiên nói: "Đi mách lão sư.”
“Tối nay ngươi nhắn tin cho chủ nhiệm lớp, nói rõ sự việc.”
Triệu Hiểu Phong: "Kế hay, quả là một kế hay!”
Tề Thiên Hằng cười đắc ý.
……
Tự học tối kết thúc.
Trương Trì đi ra khỏi cửa lớp, đụng phải hai học sinh đến tìm hắn.
Lại thêm 6 tệ vào túi.
Khi xuống cầu thang, đụng phải Thẩm Húc lớp 9.
Thẩm Húc đeo balô, Trương Trì nghĩ đến chuyện ghen tị Thẩm Húc kiếm tiền ngày trước, giờ xem ra, cũng chẳng có gì ghê gớm.
"Tiểu Thẩm à, hôm nay kiếm được bao nhiêu?" Trương Trì từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
Thẩm Húc nhìn Trương Trì, chuyện hôm nay, hắn đã nghe qua, nói thật, nằm ngoài dự đoán của hắn.
Thẩm Húc nói: "Chỉ được hai mươi tệ."
Trương Trì vỗ vỗ túi tiền, vang lên tiếng lách cách: "À, ta cũng chỉ kiếm được hơn 200 thôi, không nhiều lắm.”
Nói xong câu đó, Trương Trì nghênh ngang rời đi, không quan tâm đến sắc mặt Thẩm Húc nữa.
Hắn và học sinh bình thường khác, sớm đã không cùng một đường.
Những thứ trước kia từng ghen tị, khao khát, mơ ước giờ đây đều nằm trong tầm tay.
…
Đêm đã khuya, rạng sáng.
Sân trường Tứ Trung vô cùng yên tĩnh, ánh trăng vẫn rất đẹp.
Dưới ánh trăng, một bóng người gần như hòa làm một thể với ánh trăng, lén lút trèo qua tường sân thể dục nhảy vào sân trường mà không hề gây ra tiếng động gì, ngay cả chó hoang bên cạnh cũng không sủa vang.
Hắn rón rén, mò vào dẫy phòng học số 3.
…
Thứ Hai.
Tiết tự học sáng, Trương Trì đến muộn, tối qua mơ quá đẹp, hắn ngủ thẳng một mạch đến gần hết tiết tự học sáng.
Sau đó, cả ký túc xá không ai gọi hắn dậy.
Trương Trì tức giận quát: "Được, được, được lắm!”
“Thù hôm nay, ngày sau ta chắc chắn sẽ trả lại!”
Hắn vội vàng thay quần áo, chạy tới lớp tự học sáng.
Đi được một nửa, Trương Trì đột nhiên không hoảng hốt nữa, ngược lại, tâm trạng của hắn dần tốt đẹp.
Chỉ là đến muộn tiết tự học sáng thôi mà, có sao đâu chứ?
Hắn là học sinh có tiền đồ vô hạn, tương lai chắc chắn là người giàu nhất Tứ Trung.
Nghĩ đến những chuyện này, khóe miệng Trương Trì nhếch lên, càng cảm thấy thế giới thật tuyệt vời.
Khi hắn đến dưới lầu tòa nhà dạy học số 3, tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết tự học sáng vừa vang lên.
Trương Trì vốn định quay đầu ăn sáng, nhưng chợt nhớ ra rằng mình đã khác xưa, giờ đây hắn là một người bận rộn!
Biết đâu có học sinh đang nóng lòng tìm hắn để mua wifi!
Trương Trì vội vàng lên lầu.
Chỉ thấy trước cửa lớp 8, một đám học sinh đang tụ tập.
"Tuyệt vời, đông người thế này, hôm nay ắt hẳn sẽ đắt khách!"
Trương Trì nở một nụ cười rạng rỡ.
Tuy nhiên, khác với dự đoán của hắn, những học sinh kia vẻ mặt phẫn nộ.
Họ vừa thấy Trương Trì xuất hiện, lập tức nhào tới, giận dữ túm lấy cổ áo hắn, gào lên:
“Trả lại tiền!”
"Mau trả lại tiền!"
"Trả lại tiền! Trả lại tiền đi!"
Tiếng la hét vang lên như sóng biển dữ dội, khiến Trương Trì tỉnh táo ngay lập tức.
Đồng thời, hắn cũng vô cùng bối rối.
Tại sao hắn phải trả lại tiền?
Chẳng lẽ có kẻ xấu đứng sau lưng phá hoại việc làm ăn của hắn ư?
Trương Trì ngay lập tức nghĩ đến khả năng này.
Sử Tiền Tiến hòa mình vào đám đông, hét lớn:
"Trả lại tiền!"
Trương Trì tức giận, đối diện với sự truy vấn của mọi người, hắn phẫn nộ trách móc:
"Ta đã cho các ngươi dùng, dựa vào cái gì mà các người lại đòi trả lại tiền thế?"
"Ta chỉ lấy ba đồng của các ngươi, đã đủ rẻ rồi, dựa vào cái gì mà các ngươi lại đòi trả lại tiền!"
Ở xa xa, cuối hành lang, có mấy người đàn ông, mấy người phụ nữ đứng nhìn.
Họ toàn là những người xem kịch.
Triệu Hiểu Phong chửi rủa: "Thiên ca, Trương Trì ấy à, cái thằng khốn này thông minh ra phết, hắn đã chuyển bộ định tuyến đi trước rồi, chắc cú là chuẩn bị thu tiền rồi chạy trốn đấy!"
Tề Thiên Hằng cũng bực bội, tối qua họ tính tố cáo với giáo viên chủ nhiệm lớp, kết quả là giáo viên chủ nhiệm lớp đến lớp tìm bộ định tuyến, nhưng tìm không thấy gì!