Chương 608: Thẻ ăn
Chương 608: Thẻ ăn
Mã Sự Thành suy ngẫm, với tính cách của Nam ca, nếu như hắn muốn theo đuổi Từ Nhạn thì tỷ lệ thành công có thể nói là rất nhỏ, nói trắng ra là không có khả năng.
Nhưng mỗi người đều có số mệnh riêng, kỳ tích luôn hiện hữu trong cuộc sống.
Nếu như huynh đệ mình muốn khiêu chiến thử thách khó nhằn này thì Mã Sự Thành hắn chỉ đành giơ hai tay ủng hộ.
Nếu là người khác thì có lẽ Mã Sự Thành sẽ không đồng ý nhanh như vậy, duy chỉ có Nam ca thì Mã Sự Thành vô cùng yên tâm.
Những phương diện khác của Nam ca thì khó mà nói, chỉ có một điểm nổi bật là năng lực kháng đả kích cực mạnh, đối với tình yêu, hắn có thể nói là càng thua càng hăng hái.
Cho dù bị người ta đưa lên Tieba trào phúng, cho dù bị người lừa tiền nhưng hắn vẫn bình tĩnh, tiếp tục thích nữ sinh khác.
Không giống như những nam sinh yếu ớt khác, vừa thất tình đã làm loạn đòi sống đòi chết.
Nam ca không phải vậy, nếu nhìn từ phương diện khác, có thể thấy hắn có tâm lý chịu đựng rất mạnh mẽ.
“Chuyện này vô cùng đơn giản, chỉ cần nói Nam ca cũng giống ngươi, đều là nhân viên phòng tập thể thao là được rồi không phải sao, sau đó ngươi chỉ cần giao khách hàng cho hắn phụ trách.” Mã Sự Thành suy đi nghĩ lại, nói:
“Hay là như vậy đi, ngươi nói Nam ca chính là con át chủ bài trong số các nhân viên, mà Từ Nhạn lại là khách hàng tiềm năng nên Nam ca sẽ trực tiếp phụ trách nàng.”
Hai mắt Đan Khải Tuyền lập tức sáng bừng: “Kế này được đó, Nam ca ngươi có nghe thấy không, chốt cái này nhé.”
Quách Khôn Nam có chút cảm động, hắn lên tiếng hỏi: “Nhưng nếu như bí mật của ta bị bại lộ thì phải làm sao đây?”
Mã Sự Thành đáp: “Ngươi trực tiếp nói chuyện với nàng thì lộ thế nào được.”
Quách Khôn Nam lại nôn nóng nói: “Nhưng nếu nàng hỏi phòng tập thể thao ở đâu thì sao? Chúng ta làm gì có phòng tập!”
Mã Sự Thành: “Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi xác định theo đuổi nàng, không phải nói chơi đúng chứ?”
Thấy Mã Sự Thành trở nên sắc bén, Quách Khôn Nam cũng nghiêm túc trả lời: “Ta phát hiện ta đã bắt đầu thích Từ Nhạn.”
Đan Khải Tuyền: “...”
Mẹ nó mới gặp vài lần mà đã thích người ta rồi à?
Mã Sự Thành lại hỏi: “Ngươi nguyện ý làm điều gì cho nàng?”
Trong đầu Quách Khôn Nam âm thầm nhớ lại dáng người mềm mại uyển chuyển của Từ Nhạn, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo của nàng, cả giọng nói đặc biệt dễ nghe của nàng, hắn khó lòng nào kiềm chế được mà buột miệng thốt ra: “Ta nguyện ý dâng trái tim cho nàng!”
Đan Khải Tuyền: “6.”
Sau khi nghe xong, Mã Sự Thành có chút buồn cười, nhưng hắn cũng đã hiểu được quyết tâm của Nam ca, không còn cách nào khác, ai bảo Nam ca chính là người như vậy.
Hắn nói: “Có phòng tập thể thao hay không, không quan trọng.”
Đan Khải Tuyền có chút khó hiểu: “Nhưng không có phòng tập thì sẽ bị lộ mà?”
Mã Sự Thành tự tin: “Để ta kể cho các ngươi nghe kịch bản về các phòng tập thể thao, một số phòng tập vẫn chưa bắt đầu chọn mặt bằng, khi đó chủ phòng tập sẽ thuê học sinh đi phát tờ rơi hòng thu hút khách hàng, sau đó lại gửi một vài hình ảnh về thiết bị trong phòng tập, mục đích muốn thông báo cho mọi người biết ngày khai trương phòng tập, rồi nói rằng giờ đang giảm giá, thẻ năm chỉ có 288 tệ, đây cũng là chiêu trò tương tự để lừa gạt người khác, nhưng vẫn có rất nhiều người đổ xô trả tiền, cuối cùng ông chủ sẽ cầm tiền bỏ chạy.”
Quách Khôn Nam: “Chẳng phải bọn họ là phường lừa đảo sao?”
Mã Sự Thành: “Đúng, bọn họ chính là phường lừa đảo.”
“Nhân vật các ngươi phải sắm vai hiện tại chính là những “học sinh” được chủ phòng tập lừa đảo thuê, buổi tối sau khi kết thúc tiết tự học, các ngươi cùng ta đến tiệm nét Dục Tài, ta sẽ làm một tờ quảng cáo cho các ngươi, sẵn tiện tìm một số hình ảnh của phòng tập thể thao, ngươi chỉ việc gửi cho Từ Nhạn để lấy được lòng tin từ nàng.”
Quách Khôn Nam hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, ngươi nhân cơ hội nói chuyện với nàng, chuyện này ta không thể giúp ngươi được, phải xem ngươi có biết nói chuyện hay không.” Mã Sự Thành nói, nói chuyện với con gái quá phức tạp, hắn khó có thể khống chế được.
Vừa nghe mình sẽ cùng nàng nói chuyện phiếm trên mạng, Quách Khôn Nam nhớ lại hai lần yêu đương qua mạng trước đây, hắn lấy lại tự tin, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng nếu là nói chuyện qua mạng thì không ai có thể qua được ta đâu!”
Mã Sự Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi hai người hiểu rõ nhau hơn, ngươi có thể thẳng thắn nói cho nàng biết chuyện chủ phòng tập đã bỏ chạy.”
Nghe xong, Đan Khải Tuyền khẽ gật đầu nói: “Ta nghĩ sẽ không sao đâu, hơn nữa chỉ cần nghe thôi, ta đã cảm thấy có rất nhiều điều phải nói rồi.”
Trong đầu Quách Khôn Nam hiện tại có vô số ý tưởng, hắn còn nghĩ ra cả biện pháp chi tiết hơn, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ một ngọn gió đông thổi đến!
“Mã ca, chọn cách này đi, buổi tối chúng ta đến tiệm net làm poster!”
Hắn nói tiếp: “Các anh em, tối nay ta sẽ mang bánh trái và coca, tiền đi net hả, ta bao các ngươi luôn!”
Quách Khôn Nam biết trọng ơn nghĩa, luôn đối xử rất tốt với anh em.
Đan Khải Tuyền: “Được, Nam ca, chờ tin tốt từ ngươi đấy!”
Quách Khôn Nam cảm động nói: “Yên tâm đi, lần gặp mặt này ta đã chuẩn bị xong cả rồi, đảm bảo sẽ thắng!”
Sau khi cùng các anh em trò chuyện, sự hoảng loạn trong lòng hắn đã biến mất, ngược lại hắn còn trở nên tự tin hơn hẳn.
Là Từ Nhạn đó!
Nếu có thể có được nàng, Quách Khôn Nam không dám tưởng tượng mình sẽ sảng khoái đến mức nào!
Nói xong, ba người quay lại phòng học, Vương Long Long nghi ngờ nói: “Các ngươi vừa bàn tán gì vậy?”
Quách Khôn Nam nhìn Đan Khải Tuyền và Mã Sự Thành, sau đó kể cho Vương Long Long nghe chuyện Từ Nhạn.
Vương Long Long đau đớn tột độ: “Nam ca, ngươi hồ đồ quá!”
…
Tiết tự học sáng thứ hai.
Tại dãy bàn bốn ghế liên tiếp.
Quách Khôn Nam vui vẻ ra mặt, hắn vội thông báo tình hình chiến sự cho Mã Sự Thành và Vương Long Long: “Tối qua ta vừa add Từ Nhạn đó nhé, ta còn nói cho nàng biết, hiện tại ta đang làm công việc bán thời gian, trong công việc vô cùng được ông chủ tín nhiệm, tuy rằng hiện tại chỉ làm thuê, nhưng sau này có thể trở thành nhân viên chính thức.”
Mã Sự Thành: “Làm tốt lắm.”
Quách Khôn Nam nói: “Ài, bây giờ Từ Nhạn có ấn tượng tốt với ta lắm, trong lòng nàng, ta chính là một học sinh cấp ba chăm chỉ kiếm tiền.”
“Thế ngươi đã vô chuyện chính chưa?”
Quách Khôn Nam đắc ý nói: “Ta có nói rồi, vì thấy nàng là một khách hàng tiềm năng của phòng tập nên ta đã nộp đơn lên ông chủ xin giảm phí đăng ký cho nàng.”
“Rõ ràng nàng rất vui vẻ.”
“Ta còn giới thiệu môi trường của phòng tập trong tương lai cho nàng, trong tương lai, phòng tập của chúng ta sẽ thiết lập một dự án bắn cung, ta cố tình lên trên mạng tra kiến thức về bắn cung, rồi ta nói, sau này ta sẽ là người phụ trách dạy nàng bắn cung.”
“Nam ca, ngươi quên là chúng ta không có phòng tập thể hình à?”
Quách Khôn Nam xua tay: “Ta nhớ chứ, chính bởi vì không có nên ta mới dám khoe khoang với nàng đấy, nếu thật sự có trường bắn cung thì ta đã không khoe với nàng rồi!”
“Mã ca, ta làm việc ngươi cứ yên tâm!”
Mã Sự Thành không nghĩ hắn sẽ chuyên tâm đến như vậy, trước đây hắn từng cho rằng Quách Khôn Nam hẳn sẽ xem nhẹ mấy phòng tập thể hình.
Nhưng không ngờ hắn lại nói nhiều như vậy, cuối cùng kiểu gì bong bóng phòng tập do hắn thổi phồng cũng sẽ nổ tung, chắc chắn Từ Nhạn sẽ phát hiện ra có gì không đúng, khi đó vấn đề cũng trở nên khó khăn hơn.
Mã Sự Thành muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ hào hứng của hắn thì lại chọn cách im lặng.
“Thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy.”
Hơn nữa, hắn cũng không hy vọng quá nhiều về việc Quách Khôn Nam có thể theo đuổi được Từ Nhạn.
Quách Khôn Nam nói rất nhiều về kế hoạch theo đuổi của mình, sau đó còn dành cả tiết tự học để học hành chăm chỉ.
Vừa tan giờ tự học buổi sáng, hắn đã nhanh chóng nhắn tin cho Từ Nhạn.
Nhưng kỳ lạ là, Từ Nhạn lại không trả lời hắn.
Quách Khôn Nam suy nghĩ một chút, hắn liếc nhìn vị trí của lớp trưởng, Hoàng Trung Phi không có ở đây.
Chỉ trong nháy mắt, Quách Khôn Nam như bị linh hồn của một thám tử chiếm hữu, hắn nhớ rõ, sáng nay Hoàng Trung Phi đã đi họp, mà Từ Nhạn lại là lớp trưởng lớp mười một, nên chắc chắn nàng cũng đi họp rồi.
Nghĩ vậy, trong nháy mắt hắn không còn cảm thấy hoảng loạn nữa.
Buổi sáng, sau khi kết thúc tiết một, giáo viên dạy ngữ văn Đới Vĩnh Toàn chậm rãi bước ra ngoài.
Đột nhiên, loa phát thanh bên ngoài vang lên.
Học sinh trong lớp cũng dừng mọi hoạt động lại, mọi người đều cẩn thận lắng nghe: “Ngày 21 tháng 4 năm 2014, học sinh của trường chúng ta, Cố Thái lớp mười một và La Tuấn cùng lớp đã tự ý dùng thuốc lá, hoa giấy trắng để trang trí lớp học thành nhà tang lễ, sau đó tổ chức một tang lễ ngay tại lớp học. Hành vi này vi phạm nghiêm trọng hệ thống quản lý của nhà trường, gây ra ảnh hưởng vô cùng xấu! Sau khi thống nhất, nhà trường quyết định sẽ xử phạt bạn học Cố Thái và bạn học La Tuấn theo đúng luật, hy vọng các bạn học khác sẽ rút kinh nghiệm.”
Loa phát thanh liên tục lặp lại ba lần liên tiếp, cho đến khi âm thanh biến mất hoàn toàn.
Cả lớp lập tức ồ lên!
Vương Long Long: “Vãi thật, lớp mười một cũng biết chơi quá đấy?”
Hắn cho rằng việc Trương Trì bán wifi đã đủ kinh trời động đất rồi, không nghĩ lại có người còn xuất chúng hơn cả Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng.
Mã Sự Thành cũng rất ngạc nhiên, trình độ kinh trời động đất của sự việc lần này không thua kém gì lớp tám bọn họ cả.
Quách Khôn Nam mới đầu nghe còn thấy vui, ngay sau đó, hắn mới để ý là lớp mười một.
“Hả? Lớp mười một?”
Không phải Từ Nhạn là lớp trưởng của lớp mười một sao?
Quách Khôn nam nhanh chóng cầm điện thoại lên tìm Từ Nhạn.
Giáo sư dạy văn Đới Vĩnh Toàn đứng trước bục giảng, giọng run run mắng: “Đúng thật là quá nhục nhã!”
…
Cả lớp bối rối một hồi rồi trở lại bình thường như cũ, sự việc tuy không nhỏ, nhưng dù sao cũng không xảy ra ngay trước mặt, lớp mười một trên lầu, có vài người trong lớp còn chẳng hề hay biết nên rất nhanh đã quên đi chuyện này.
Đan Khải Tuyền tập thể dục trên đường về chỗ, hắn duỗi một chân về phía trước, trong khi chân còn lại thì từ từ khụy xuống.
Cuối cùng, hắn hoàn toàn ngồi xổm xuống, sau đó từ từ dùng sức đứng dậy hoàn toàn bằng một chân.
Động tác này, được gọi là squat bằng một chân.
Đan Kiêu vỗ tay: “Đan Khải Tuyền, ngươi lợi hại quá!”
Tống Thịnh nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó khinh thường nói: “Cái này thì có gì khó?”
Đan Khải Tuyền khiêu khích nói: “Vậy ngươi làm thử ta xem?”
Cái hay không nói, toàn nói cái dở, Tống Thịnh bị gãy chân, còn chưa rút đinh cố định nên căn bản không thể làm được.
Vương Vĩnh cùng lớp cũng bắt chước squat thử, kết quả hắn phải bám vào cạnh bàn mới có thể đứng lên được.
Đan Khải Tuyền càng thêm vui vẻ, cứ việc làm nền để hắn được tỏa sáng đi.
Hắn nhìn ngó khắp nơi, sau đó nhìn trúng Đổng Thanh Phong, Đan Khải Tuyền chủ động nói: “Ngươi có thể làm được chứ?”
Đổng Thanh Phong bị khiêu khích như thế, tuổi trẻ nông nổi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
Hắn bước ra khỏi chỗ, đầu tiên là duỗi chân, ép dẻo hai lần, cuối cùng là khẽ hít vào một hơi thật sâu, nhanh chóng ngồi xổm xuống, sau đó đứng lên theo quán tính, thế mà lại đứng không vững.
Bọn họ ở đây so thể chất, lập tức hấp dẫn sự chú ý của các bạn học, trong đó có Thôi Vũ, Mạnh Quế, Trương Trì và những người khác cũng chạy lại thử sức.
Rất ít người có thể hoàn thành được động tác này một cách trọn vẹn.
Thật sự rất biết cách khiến cho người ta cảm thấy khó khăn.
Chị gái Trần Tư Tình quan sát một hồi, sau đó tò mò hỏi Khương Ninh: “Ngươi làm được chứ?”
Bạch Vũ Hạ nhàn nhạt nói: “Hắn nâng cả ngươi lên còn được.”
Trần Tư Tình không phải là đứa con nít, vừa nghe xong, không biết liên tưởng đến thứ gì mà mặt mũi nàng lập tức đỏ ửng.
“Vũ Hạ, ngươi nói cái gì đâu không à!” Trần Tư Tình hờn dỗi một tiếng.
Quá thô tục!
Đan Khải Tuyền nhìn xuyên qua đám đông, bỗng nhiên nhìn thấy, giữa khung cảnh hỗn loạn trong phòng học, có một người vẫn đang im lặng làm bài tập.
“Thằng nhóc Trần Khiêm này gần đây cứ im im thế nào ấy nhỉ, học đến phát điên rồi sao?”
Đan Khải Tuyền gần đây đang trên đỉnh vinh quang, Trần Khiêm là kẻ thù cũ của hắn, trước đây từng cãi nhau với hắn ở trong lớp.
Hắn nhìn Trần Khiêm, nhìn thế nào cũng cảm thấy không thuận mắt.
Đan Khải Tuyền cố ý nói: “Trần Khiêm, ngươi cũng đến đây thử sức đi, để xem ngươi có thể hay không.”
Nghe xong, Trần Khiêm khẽ nhìn về phía đám đông, khi nhìn thấy Hoàng Ngọc Trụ cũng đang squat bằng một chân, biểu cảm của hắn lại càng thêm phần coi thường.
“Làm thứ đó có tác dụng gì không?”
Đan Khải Tuyền nói: “Ngươi học hành chăm chỉ vậy thì có tác dụng gì?”
“Hình như ngươi không đăng ký tham gia đại hội thể thao nhỉ, theo ta được biết, ngay cả tên thân tàn nhưng tâm không phế Tống Thịnh kia cũng đăng ký tham gia đấy, tại sao ngươi không tham gia hả, trong lòng ngươi có lớp tám chúng ta không đấy?”
Tống Thịnh nghe vậy thì không khỏi nhếch miệng cười, dạo này Đan Khải Tuyền cũng kiêu ngạo phết!
Hôm khai giảng hắn chẳng hơn gì một con kiến nhỏ bé bị Tống Thịnh này một tay bóp nát, thế mà bây giờ đã dám lôi hắn ra nói giỡn rồi cơ đấy!
Đan Khải Tuyền nhân cơ hội dìm người xuống nước: “Trần Khiêm, không lẽ vì tự biết rõ bản thân sẽ không có giải nên mới không dám đăng ký tham gia sao?”
“Đại hội thể thao à, tham gia quan trọng lắm đó!”
Hắn kiêu ngạo nói.
Trần Khiêm: “Ta chỉ muốn chuyên tâm học hành.”
Hắn không tranh chấp cùng Đan Khải Tuyền, mà ở trước mặt cả lớp, đưa ra một câu hỏi: “Ngày mưa, trên mặt đất đầy bùn, có hai người, một người đeo ủng đi mưa, một người thì đi giày da, sau khi về đến nhà, người đeo ủng bị bùn làm dơ ống quần, trong khi người đi giày da thì lại vô cùng sạch sẽ, ngươi có biết tại sao không?”
Đan Khải Tuyền đầu nảy số rất nhanh, hắn lập tức trả lời: “Vì căn bản người đi ủng căn không hề quan tâm đến bùn đất mà cứ thản nhiên dẫm lên, còn người đi giày da, bởi vì giày da không chống nước nên người đó sẽ phải thật cẩn thận, tránh đi những chỗ có nước, vậy nên người đi giày da mới trở về sạch sẽ.”
Đan Khải Tuyền trả lời tốc độ, vượt qua cả những bạn học đang có mặt tại đây, mọi người không khỏi nhìn về phía Đan Khải Tuyền.
Trong lòng Đan Khải Tuyền cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng sau đó Trần Khiêm lại nói: “Không, ngươi sai rồi, bởi vì người đi giày da lái xe trở về.”
Hắn tiếp tục nói: “Còn bây giờ ta sẽ trả lời cho ngươi biết, tại sao ta vẫn luôn nỗ lực học tập, vì để sau này có thể về nhà bằng xe hơi.”
…
Ra chơi giữa giờ buổi sáng.
Cảnh Lộ chọc chọc Khương Ninh: “Xuống căn tin ăn sáng không?”
Sáng nay nàng chỉ mới uống một ly sữa đậu nành nên bây giờ có chút đói.
Khương Ninh còn chưa kịp đồng ý thì Tiết Nguyên Đồng đã nói: “Khương Ninh, mang lên cho ta một quả trứng luộc luôn nha.”
“Đi thôi.” Khương Ninh nói, ra chơi giữa giờ đi căn tin ăn sáng, cảm giác cũng không tệ.
Trước khi đi, Cảnh Lộ sờ xuống túi quần, bỗng dưng phát hiện thẻ cơm đã biến mất.
“Từ từ, để ta tìm thẻ cơm đã.” Cảnh Lộ cong lưng mò mẫm trong ngăn bàn, nhưng lại không tìm được gì cả.
Nàng ngồi xổm xuống, lục lọi trong ngăn bàn lần nữa, nhưng vẫn là không tìm thấy.
Cảnh Lộ nhớ lại hồi sáng, sau đó nàng suy đoán: “À đúng rồi, buổi sáng ta có xuống căn tin mua cơm, hình như ta để quên trên bàn ăn rồi.”
Khương Ninh hỏi: “Ngươi có ghi tên lên thẻ ăn không?”
“Có chứ, không sao đâu, giờ ta sẽ quay lại tìm.” Mặc dù trong lòng sốt ruột, nhưng ngoài mặt Cảnh Lộ vẫn tỏ ra mình ổn, dù sao thì nàng cũng chắc chắn không tìm thấy được rồi nên cũng không cần phải làm Khương Ninh lo lắng.
“Hy vọng tiền trong thẻ vẫn còn, đừng bị tiêu quá nhiều là được.”
Cảnh Lộ nghe nói có bạn học cùng lớp bị mất thẻ ăn, sau đó tiền trong thẻ bị người ta xài hết sạch, thẻ ăn của nàng còn thừa có hơn một trăm tệ thôi, nếu bị rút đi nữa, chắc chắn tổn thất sẽ lớn lắm, nàng phải vẽ hai bức tranh mới kiếm được chừng đó đó.
Nghe vậy, Khương Ninh lập tức khởi động thần thức, thần thức hắn tản ra, dò xét quanh khu vực căn tin.
Trong nháy mắt, có vô số thông tin hiện lên trong đầu hắn, hắn nhanh chóng sàng lọc, rất nhanh đã khoanh vùng một tấm thẻ ăn có để tên Cảnh Lộ.
Khương Ninh nói: “Chúng ta đến căn tin xem sao.”
“À à, ta dùng tiền mặt mua cơm được rồi.” Nàng lấy ví hình gấu của mình ra.
“Không cần, ta có.” Khương Ninh kẹp một tấm thẻ ăn giữa ngón tay.
Cảnh Lộ tò mò: “Ngươi cũng làm thẻ ăn sao?”
Khương Ninh: “Ta không làm, đây là thẻ của cô Quách.”