Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Dịch)

Chương 611 - Chương 611: Cứu Mạng

Chương 611: Cứu mạng Chương 611: Cứu mạng

Ngô Tiểu Khải đã từng bị họ cho biết mặt, kể cả một đứa chuyên tác quai tác quái như Thôi Vũ cùng phải hãi.

Từ Nhạn sợ hãi lùi về phía sau một bước.

Không phải Bàng Kiều không biết tình hình bây giờ ra sao, mà nàng khó chịu vì Trương Nghệ Phỉ đang cạnh tranh với mình, biết thế đã không dẫn nó đi ăn tối.

Bàng Kiều biết rằng cứ dềnh dàng mãi cũng không hay, bác sĩ mà đến thì hai đứa chả ai trổ tài được.

Nàng chủ động đề nghị: “Nghệ Phỉ, ngươi ép ngực trước đi, khi nào khỏe hơn ta vào thay.”

"Được rồi, đừng gian lận." Trương Nghệ Phỉ đồng ý.

Sau khi phân công xong, Trương Nghệ Phỉ ngồi dưới đất, hai tay ấn lên ngực La Tuấn.

Cùng lúc đó, Bàng Kiều khum môi và hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt tròn trịa hiện vẻ say mê.

Sau đó, nàng cúi người xuống, đôi môi dày đỏ mọng bao bọc lấy La Tuấn.



Nghiêm Thiên Bằng và Thẩm Tân Lập tình cờ gặp nhau trên đường.

Sau cú sốc ấy, Thẩm Tân Lập rơi vào tuyệt vọng, thở dài mỗi ngày.

Mỗi khi ra khỏi lớp, hắn luôn ngơ ngác ngồi tại chỗ, không còn bắt nạt Lương Sinh nữa.

Cứ như thể hắn đã biến thành một con robot tê liệt.

Đương nhiên, Thẩm Tân Lập dù sao cũng là con người, hắn vẫn cần phải ăn.

Hắn gặp Nghiêm Thiên Bằng trong giờ học, hai người có quan hệ khá tốt, cùng rủ nhau đi ăn.

Thẩm Tân Lập vừa bước vào quán ăn, hắn đã nhìn thấy một đám đông dày đặc tụ tập trước mặt mình.

Con người khi thấy xôn xao náo nhiệt thì sẽ luôn muốn đi hóng dù tâm trạng khi ấy có đang như thế nào.

"Thiên Bằng, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Tân Lập chỉ cao hơn mét bảy, không thể nhìn rõ.

Nghiêm Thiên Bằng cao mét chín, dù ở bất cứ đâu, hắn đều có tầm nhìn rộng.

Hắn nhìn vào trong, nhưng không nhìn rõ vì đám Bàng Kiều đang ngồi xuống.

Nghiêm Thiên Bằng đã dựa vào sức mạnh của mình để đẩy đám đông sang một bên, chen vào bên trong. Thẩm Tân Lập bám theo hắn mà đi đi vào.

Kết quả là hắn nhìn thấy một cảnh khiến bản thân đau đớn tâm can.

Trương Nghệ Phỉ ấn vào ngực La Tuấn trong khi Bàng Kiều dựa vào mặt hắn và thực hiện hô hấp nhân tạo.

Lúc này Thẩm Tân Lập cảm giác như mình vừa ăn phải viên kẹo cực kỳ chua chát, mặt mày vặn vẹo.

Vẻ mặt của các học sinh đang quan sát xung quanh cũng chẳng khác gì, cả đời bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kích thích như vậy, như thể găp ma ấy!

Một số học sinh đã lấy điện thoại di động ra chụp ảnh và ghi lại cảnh tượng này.

Thẩm Tân Lập dường như nhớ lại cảnh tượng ở sân vận động ngày đó, hắn muốn trốn thoát nhưng không thể.

Phía sau hắn có một đám đông dày đặc, không có Nghiêm Thiên Bằng mở đường thì hắn không thể ra ngoài.

Thẩm Tân Lập chỉ có thể bất lực nhìn, đây chẳng khác nào một sự trừng phạt.

Ở đây, hắn đã nhìn thấy hắn ngày trước.

Nhưng thời gian trôi qua, nỗi đau trong lòng hắn thực sự đã dịu đi đôi chút.

Hắn không đơn độc.

Hóa ra trên thế giới đã có hơn một người phải chịu số phận này.

"Đến lượt ta, đến lượt ta!" Trương Nghệ Phỉ thúc giục.

Bàng Kiều phun một bãi nước bọt, phát ra âm thanh lớn rồi tiếc nuối ngẩng mặt lên.

Các học sinh chỉ nhìn thấy La Tuấn mặt đầy vết son, như thể bị chà đập vậy.

Ngay khi Bàng Kiều vừa rời đi, Trương Nghệ Phỉ đã nhanh chóng thế chỗ.

Nàng trìu mến ôm khuôn mặt trắng trẻo trong tay và ngắm nhìn như thể đó là một báu vật quý hiếm.

Khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của Trương Nghệ Phỉ gần hơn, ngày càng gần hơn.

Khi Bàng Kiều thực hiện động tác ấn, Trương Nghệ Phỉ cúi xuống và áp mặt nàng vào mặt La Tuấn.

Nếu hành động của Bàng Kiều là hùng hổ, thì của Trương Nghệ Phỉ lại cứng rắn!

Nhưng trong cái cứng rắn còn có sự dịu dàng của một người con gái thép. Khi nàng ấy hô hấp nhân tạo, âm thanh nàng tạo ra còn du dương và uyển chuyển hơn cả Bàng Kiều.

Từ Nhạn đứng gần đó, ngượng ngùng đến mặt hơi đỏ lên.

Thật xấu hổ. Đây mà là hô hấp nhân tạo à?

Rõ ràng hô hấp nhân tạo trên TV không phải như thế này.

Các bạn cùng lớp xung quanh đều che mặt không chịu nổi.

Không chỉ có học sinh, mà cả nhân viên căng tin cũng tới. Một bác đang nấu ăn nhìn thấy cảnh tượng này suýt thì to tiếng quở trách, may bác còn nhờ là họ đang cứu người.

Ban ngày ban mặt, bàn dân thiên hạ còn đang ở đây mà đám làm cái chuyện này à!

Thẩm Tân Lập lúc này tâm tình phức tạp, vừa đau đớn vừa vui mừng.

Vốn dĩ hắn cho rằng mình đã đủ khốn khổ, khoảng thời gian qua, hắn ngâm mình trong đau khổ, không thể thoát ra được. hắn không ngờ còn có người còn khốn khổ hơn hắn rất nhiều.

Bàng Kiều hét lên: "Bạn đang làm gì vậy?"

"Đây không phải là cứu người!" Nàng đột nhiên đẩy Trương Nghệ Phỉ ra, sau đó lao tới tiến hành hô hấp nhân tạo.

Trươn Nghệ Phỉ thở ra, hình như đang rất hưng phấn.

Nàng không vui tiến lên đẩy Bàng Kiều ra.

Thế là cả hai ngừng ép ngực và thay phiên nhau hô hấp nhân tạo.

Thậm chí có lúc còn suýt đánh nhau!

Mọi người đều sững sờ.

May thay cho La Tuấn, hắn đột nhiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy mình gặp ác mộng.

Trong mơ hắn đang ngủ trên giường chỉ có một tấm ván lạnh lẽo.

Hắn ngủ thiếp đi nhưng từ khoảng trống rất lớn giữa ván giường và đầu giường, một con trăn to chui ra và nuốt chửng hắn.

Hắn vùng vẫy dữ dội và sợ hãi tỉnh dậy.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt chữ điền đang tiến lại gần hắn.

Vì khoảng cách quá gần nên hắn có thể nhìn thấy rõ vết rỗ trên khuôn mặt đó.
Bình Luận (0)
Comment